Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 808 - Chương 808 - Mở Màn Bạo Tẩu (1)

Chương 808 - Mở Màn Bạo Tẩu (1)
Chương 808 - Mở Màn Bạo Tẩu (1)

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đánh người không thành, ngược lại bị đánh? Mọi người không hiểu tại sao, thiếu niên thần bí kia rốt cuộc đến từ đâu? Ngay cả Phong Lôi Môn và Kim Dương Tông kiêu ngạo ở Lưu Ly Đảo này cũng dám thu thập.

Chạng vạng, Y Tuyết Nhi của Vu Điện mang theo các vu nữ đi tới bến tàu đảo Lưu Ly. Thật ra nàng thật sự không muốn tới. Nhưng đi một đoạn đường dài đến nơi khác, phát hiện đều là biển rộng mênh mông, cũng không tìm được bóng dáng của hòn đảo. Sau khi suy nghĩ vẫn tiếp nhận lời mời của Lâm Vân Hàn, đi tới nơi này.

- Tản ra, lên đảo, nhớ kỹ, tìm kiếm là chính, không nên tự tiện quyết định hành động mù quáng.

Y Tuyết Nhi vừa định hạ lệnh, trên bến tàu xa xôi bỗng nhiên có người cao giọng hô to.

- Nhìn nơi này! Ở đây! Ai đó đã ủy thác ta đưa cho các ngươi một món lễ vật.

Đây là thị vệ của Nữ Nhi Các, bưng hai hộp gấm, hướng xa xôi hô to. Hắn cũng không biết là ai, tóm lại vị trí trong thư nói ở đây, nói nếu phát hiện một ít người mặc hồng y tới gần bến tàu, ước chừng khoảng năm mươi người, mỗi người một thuyền nhỏ, vậy cứ việc gọi là được.

- Đang gọi chúng ta?

Có một vu nữ kỳ lạ.

Y Tuyết Nhi phân phó:

- Đi qua xem một chút.

Một vị vu nữ lái thuyền vào bến tàu, hỏi tình hình, nhận lấy hộp gấm, trở lại đội ngũ cách bến tàu ngàn thước.

- Đó là ai?

Y Tuyết Nhi nhận lấy hộp gấm.

- Hắn cái gì cũng không biết, chỉ nói là có người tặng lễ vật, mở hộp gấm ra xem liền hiểu.

Y Tuyết Nhi kỳ quái xốc lên hộp gấm thứ một, kiều nhan tuyệt mỹ bỗng nhiên thay đổi, các vu nữ khác đồng loạt kinh hô.

Bởi vì bên trong hộp gấm rõ ràng là một cái đầu!

Là vu nữ Vu Điện, đầu của Tử U!

Y Tuyết Nhi vội vàng mở hộp gấm thứ hai ra, sắc mặt càng trở nên vô cùng âm trầm.

Cũng là một cái đầu!

Đầu của Lâm Vân Hàn!

Tần Mệnh ở lại Nữ Nhi Các, điều dưỡng thương thế nghiêm trọng. Hắn nhiều lần yêu cầu rời khỏi nơi này, đổi một lữ điếm bình thường, Cửu Ngục Vương lại nói bên ngoài quá ồn ào quá náo loạn, nơi này thanh tịnh lại hưởng thụ.

Tần Mệnh không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp, một bên dưỡng thương, một bên thỉnh giáo kinh nghiệm.

Hắn dù sao cũng mới tới hải vực, hơn nữa là bởi vì khí linh đột nhiên xuất hiện, hắn tới rất vội vàng, có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn hải vực, thế lực phân bố, cùng với chuyện cần chú ý, đều không có chuẩn bị sẵn sàng. Khó có được vị Vương huynh tung hoành hải vực gần hai mươi năm như Cửu Ngục Vương, như thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội.

Cửu Ngục Vương cũng không keo kiệt, một bên chia sẻ kinh nghiệm trân quý của mình, giảng giải tình huống hải vực, một bên còn chỉ đạo Tần Mệnh tu luyện.

Người độc hành riêng biệt, thường có phương pháp tu luyện độc đáo, Tần Mệnh được lợi không nhỏ.

Cửu Ngục Vương kỳ thật rất quái gở, từ trước đến nay độc lai độc vãng, tuyệt đối không tin tưởng người khác, rất ít khi kết giao bằng hữu, nhưng đối đãi với vương huynh vương đệ trong chúng vương, cho tới bây giờ đều là trọng tình trọng nghĩa. Kỳ thật trong chúng vương hình như đa số đều là loại như vậy, nhất là ở hải vực sinh tồn đã lâu, đã quen lừa gạt, trải qua nhiều sinh tử hung hiểm, bọn họ càng trân trọng phần tình cảm khó có được này.

Hai ngày sau.

- Đầu Hổ Yêu này… Nhuộm?

Cửu Ngục Vương nhìn bộ lông Bạch Hổ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trong đầu suy nghĩ khắp các loại sinh vật hổ yêu có bộ lông màu lam, nhưng đều không hợp với con này.

- Rất rõ ràng không?

Tần Mệnh ngồi xếp bằng trên giường mềm, Bạch Hổ liền nằm sấp bên cạnh hắn, đầu đệm lên đùi hắn. Hai ngày tĩnh dưỡng, thương thế của hắn khôi phục không sai biệt lắm, Bạch Hổ cũng đã khỏi hẳn.

- Tại sao phải nhuộm màu nó, đây là sở thích gì?

- Nó có chút đặc biệt, miễn tránh hiềm nghi.

- Chỗ nào đặc biệt?

Cửu Ngục Vương quan sát Bạch Hổ, khí thế không tệ, có một cỗ ngạo tính, trong ánh mắt ngẫu nhiên toát ra tinh mang như thiểm điện, còn có cổ lệ khí không thể xua đi được.

Đây không phải là phàm phẩm.

- Bạch Hổ.

- A? Bạch Hổ bán huyết?

Cửu Ngục Vương rốt cuộc cũng có chút hứng thú, một lần nữa đánh giá Bạch Hổ.

- Ta nghe Thương Lan Vương nói, ngươi còn có một con Hắc Phượng bán huyết.

Một hổ một phượng, bên ngoài mang Hoang Thần Tam Xoa Kích?

Đây đâu phải là cơ duyên, quả thực là kỳ tích.

Trách không được bên Thiên Vương Điện đối với tam vương nhất hầu này khen ngợi không dứt miệng, ngay cả Thương Lan Vương cùng Kim Cương Minh Vương cũng rất cao hứng, liên tục nói vài lần sau khi tung hoành hải vực có thêm bốn trợ thủ tốt.

- Hắc Phượng tặng cho vị hôn thê của ta.

- Phu thê song vương, nam cưỡi hổ, nữ thừa phượng, cũng rất hợp.

- Không phải Nguyệt Tình, là Yêu Nhi.

- Ngươi có bao nhiêu vị hôn thê?

- Ba người.

- Ôi, nhìn không ra, tuổi không lớn, sắc tâm không nhỏ a.

Tần Mệnh dở khóc dở cười, lắc đầu.

- Bạch Hổ bán huyết là hiếm thấy, cũng không cần phải nhuộm màu, như vậy ngược lại không ra gì.

- Nó không phải bán huyết.

Cửu Ngục Vương cười cười, bưng chén rượu lên mím nhẹ:

- Không phải bán huyết, chẳng lẽ là thuần khiết?

Tần Mệnh không trả lời, ôm lấy cái đầu to lớn của Bạch Hổ. Ba năm mà thôi, trưởng thành đến tình trạng này, huyết mạch chí tôn đủ để làm cho bất luận thiên tài nào ảm đạm thất sắc. Mình càng phải cố gắng, đừng có ngày nào đó lại bị Bạch Hổ vượt qua.

Bình Luận (0)
Comment