Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81 - Khuất Nhục (1)

Chương 81 - Khuất nhục (1)
Chương 81 - Khuất nhục (1)

Nàng được dẫn vào trang viên xa hoa bên cạnh, hai tay trong tay áo theo bản năng nắm chặt, trong ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương cùng cảnh giác.

Sâu trong trang viên, trong một tòa sân rộng lớn, một cảnh tượng xa hoa giàu có.

Tiếng đàn lạnh lùng, linh động thanh thúy.

Một đám vũ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, điệu múa xinh đẹp, dáng đi nhẹ nhàng.

Mỗi một vị nữ tử đều ăn mặc hở hang, bên trong là áo ngực trắng nõn cùng chiếc quần dài, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng màu đỏ, đem dáng người hoàn mỹ của các nàng hiện ra trong mắt người ngoài.

Trong ngoài viện có rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông, đang không kiêng nể gì mà thưởng thức dáng người uyển chuyển của các nàng.

Các nàng tuy rằng tư thế múa nhẹ nhàng, giống như liễu nhỏ trong gió, nhưng trên mặt đều không có biểu tình, trong ánh mắt lộ ra mệt mỏi.

Trong viện bày bàn ghế dài rộng rãi, một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi nằm nghiêng ở đó, trong tay cầm bầu rượu tinh xảo, say khướt rung đùi đắc ý. Bên cạnh còn quỳ mấy vị thiếu nữ xinh đẹp, khẽ lay động quạt lông cho hắn, xoa bóp hai chân cho hắn, hắn nửa híp mắt vui vẻ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời trước mắt.

- Thiếu gia, Tần Dĩnh đã đến.

Đám đệ tử Thanh Vân Tông kia đưa Tần Dĩnh đến trong viện, không vội vàng rời đi, đều tham lam thưởng thức vũ nữ lắc lư sinh tư.

- Tiểu Dĩnh nhi, trước tiên đi tắm rửa, thay quần áo.

Thiếu niên cười ha hả ngoắc tay với Tần Dĩnh.

- Bảo ta đến làm cái gì?

Tần Dĩnh mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng trong viện liền tràn đầy bi phẫn, những nữ tử này từng là thị nữ Tần gia nàng, chỉ là phụ trách sinh hoạt, hiện giờ lại lưu lạc thành vũ nữ, làm chuyện xấu hổ.

- Làm gì? Ngươi nói phải làm gì. Ngươi là thị nữ của trang viên, ta là chủ sở hữu của trang viên, ta gọi ngươi đến ngươi phải đến, ta bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó.

- Lãnh Ngọc Lương, Tần gia chúng ta là người làm thuê của trang viên, không phải nô lệ của các ngươi.

- Lời này nói với Đại trưởng lão đi, ồn ào với ta cũng vô dụng. Ta mặc kệ Tần gia các ngươi phạm phải chuyện gì, cũng mặc kệ thân phận gì của các ngươi, ta chỉ biết... Bây giờ ngươi phải nghe lời ta.

Lãnh Ngọc Lương lảo đảo đứng lên, say khướt đi về phía Tần Dĩnh. Tiểu cô nương này cố ý không tân trang bản thân, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng hắn lại nhìn ra đây là một mỹ nhân, mà đứng lên... Này, này... Bắt đầu phát triển.

Ta thích loại trái cây ngây ngô nửa chín nửa không chín này.

- Ngươi muốn làm gì?

Nữ tử đánh đàn cùng nhảy múa toàn bộ dừng lại, ngăn đến trước mặt Tần Dĩnh, bảo vệ tiểu thư của các nàng.

- Ta cùng Tiểu Dĩnh của ta nói chuyện phiếm, không được sao? Các ngươi là cái thá gì, tránh ra!

Lãnh Ngọc Lương thô lỗ đẩy các nàng ra.

- Lãnh thiếu gia, tiểu thư nàng còn nhỏ...

Một thị nữ vừa muốn mở miệng, trước mặt đổi lấy một cái tát của Lãnh Ngọc Lương.

- Bổn công tử bảo ngươi nói chuyện?

Những vũ nữ khác đang muốn phản kháng, các đệ tử Thanh Vân Tông ngoài viện toàn bộ đi tới:

- Muốn tạo phản? Không suy nghĩ cho chính mình, cho nô lệ trong mỏ.

Một câu bắt được mệnh của các nàng, nhao nhao cúi đầu một chút, hốc mắt phiếm hồng.

Tần gia vốn nợ dân chúng Lôi Đình cổ thành, các nàng thật sự không đành lòng bởi vì chuyện nhỏ vô cớ làm cho người ta càng thêm khổ sở.

Tần Mệnh mạo hiểm lẻn vào trang viên, yên lặng nhìn, hai tay gắt gao nắm chặt, áp chế bi phẫn.

Đồ Vệ chưa từng nói với hắn người của Tần gia làm nô bộc trong trang viên, còn chịu loại khuất nhục này!

Muội muội càng không nói với hắn, nàng là ở chỗ này làm thị nữ!

Cái tên được gọi là tiểu thiếu gia này, căn bản là một đệ tử thân truyền của Thanh Vân Tông mà thôi, là cháu trai của đại trưởng lão âm ngoan do Thanh Vân Tông vừa mới điều tới. Thiên phú có hạn, thực lực không mạnh, ở trong Thanh Vân Tông không tính là cái gì, lại theo Lãnh Chấp Bạch chạy đến nơi này tác oai tác quasi.

- Tránh ra!

Lãnh Ngọc Lương khinh thường hừ cười.

Các nữ tử cũng không nhúc nhích, vẫn là Tần Dĩnh tự mình đẩy các nàng đi tới:

- Để cho các nàng đều trở về nghỉ ngơi, ta ở lại.

- Tiểu thư.

Các nàng bắt lấy tay Tần Dĩnh, liên tục lắc đầu.

- Hắn không dám làm gì ta, các ngươi đều mệt mỏi rồi, trở về đi.

- Người đâu, đều mang các nàng xuống.

Lãnh Ngọc Lương lùi lại trên giường mềm, lười biếng nằm xuống.

- Tiểu Dĩnh Nhi, đến bóp chân cho gia.

Tần Dĩnh khuyên các nữ tử Tần gia đều lui xuống, chính mình ở lại.

- Không nghe thấy sao? Lại đây bóp chân cho gia.

Lãnh Ngọc Lương thoải mái nằm trên giường mềm.

Tần Dĩnh chịu đựng khuất nhục, đi một chút thì dừng lại.

- Rót cho ta một ly rượu trước.

Lãnh Ngọc Lương đưa bầu rượu qua.

Tần Dĩnh đang muốn đưa tay cầm, Lãnh Ngọc Lương một tay chộp về phía tay nàng.

- Ngươi làm gì!

Tần Dĩnh như điện giật rút tay trở về, bầu rượu sứ ngọc ba ba ngã nát.

Lãnh Ngọc Lương nhướng mày nhìn nàng, chạm vào mảnh vỡ trên mặt đất, tiện tay nhặt lên một khối:

- Ngươi biết bầu rượu này giá bao nhiêu? Ít nhất đáng giá mười trung phẩm linh thạch.

- Nói bậy!

- Ta nói đáng giá bao nhiêu thì giá bao nhiêu. Bồi thường hay không? Nếu không bồi thường...

- Ngươi muốn thế nào.

- Quy củ cũ, từ hôm nay trở đi, năm khu mỏ mỗi ngày chế biến một canh giờ, kéo dài ba mươi ngày.

- Ta bồi thường!

Trong mắt Tần Dĩnh rưng rưng.

- Bồi thường? Ồ, ngươi có thể đủ khả năng? Tần gia các ngươi cả năm lương công cộng lại cũng không bằng một khối trung phẩm linh thạch, ngươi bồi thường như thế nào. Lãnh Ngọc Lương đưa tay lại muốn đi nắm tay Tần Dĩnh.

- Cút đi! Ngươi là tên khốn kiếp!

Tần Dĩnh cuống quít lui về phía sau.

- Ta chính là hỗn đản, hắc hắc, ngươi có thể làm gì ta? Mười trung phẩm linh thạch, bồi thường được sao?

- Có thể!

- Có thể? Lấy đâu ra linh thạch, chẳng lẽ Tần gia các ngươi cất giấu?

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Lãnh Ngọc Lương chậm rãi chống người lên.

- Ta muốn gì, ngươi không rõ ràng?

- Ngươi đừng đến đây.

- Yên tâm đi, ta hiện tại còn không ăn ngươi, nuôi thêm hai năm nữa là tốt rồi, đến đây, trước tiên để cho ta ôm ấp.

Bình Luận (0)
Comment