Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 823 - Chương 823 - Bá Đạo Nhất Trọng Thiên (1)

Chương 823 - Bá Đạo Nhất Trọng Thiên (1)
Chương 823 - Bá Đạo Nhất Trọng Thiên (1)

Tần Mệnh nhắm mắt lại, đón lấy gió biển. Hắn am hiểu nhất chính là biến áp lực thành động lực, không sợ nhất chính là uy hiếp cùng tử vong, nếu không thể tránh khỏi, ta sẽ không bao giờ tiến lên phía trước được!

Bạch Hổ đi tới bên cạnh hắn, thét dài, thanh động thiên hải.

- Ở Lưu Ly Đảo chờ nửa tháng, nếu U Linh Hải Vực có tình huống, chúng ta liền đi xông một cái.

Tần Mệnh khẽ vuốt ve bộ lông Bạch Hổ, suy nghĩ con đường kế tiếp phải đi, thời gian cấp bách, không cho phép nửa điểm qua loa. Nhưng lúc này, ngực hắn bỗng nhiên truyền đến từng trận cảm giác ấm áp, nở rộ ra bạch ngọc huỳnh quang.

- Tiểu Tổ?

Tần Mệnh đem Tiểu Quy từ trong túi ra.

Mai rùa trắng như ngọc, trong suốt sáng bóng, giống như thủ công mỹ nghệ được chạm khắc tỉ mỉ, mỗi đường vân đều độc đáo. Tiểu Tổ vươn đầu, bình tĩnh nhìn biển trời tối tăm, hình như là ngủ quá lâu, có chút mơ hồ.

- Tiểu Tổ?

Tần Mệnh nâng Tiểu Quy, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó.

- Tỉnh rồi?

Tiểu Quy ngẩng đầu nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Bạch Hổ tò mò tiến lại gần, nghiêng đầu, thất thần trong chốc lát, lẩm bẩm cái gì đó, lại rụt trở về.

- Tiểu Tổ?

Tần Mệnh nắm mai rùa lắc lắc, lại nhìn vào trong một lát:

- Ngươi đây là ngủ, hay là mộng du?

Chỉ chốc lát sau, mai rùa lại ảm đạm, khôi phục lại sự im lặng bình thường.

Tần Mệnh không nói gì, cái này gọi là gì? Coi như là tỉnh, hay là chưa tỉnh?

Trời tối, đảo Lưu Ly sáng lên đèn đuốc, kịch liệt nghị luận nóng bỏng ngất trời. Mọi người vẫn chưa hồi phục sau sự kiện chấn động ngày hôm nay, kích động, căng thẳng, lo lắng, tất cả các loại tình cảm tràn ngập hòn đảo rộng lớn này.

Tên và truyền thuyết về Thiên Vương Điện cũng lần đầu tiên được nhắc đến rộng rãi trên Lưu Ly đảo, rất nhiều người lần đầu tiên nghe đến thế lực bí ẩn và hùng mạnh này.

Hơn trăm thương thuyền mạo hiểm ra khơi trong đêm tối, mỗi chiếc thuyền đều chở đầy người, có vài người e ngại Vu Điện sau đó tính sổ, đến hủy diệt Lưu Ly đảo, sớm rút lui, không muốn bị người vô tội ảnh hưởng đến, có vài người vội vàng đem tin tức truyền đến nơi khác, e sợ thiên hạ không loạn.

Tần Mệnh thuê một chỗ ở nơi hẻo lánh trên đảo, tạm thời ở lại.

- Bá Đao, Bách Trảm!

Tần Mệnh nắm chặt hai tay chuôi đao Bá Đao Long Hổ, thân đao nặng nề giơ lên trời, dưới ánh sáng huỳnh quang chiếu rọi của ánh đuốc, phản xạ hàn quang lạnh như băng. Thân đao rộng dày, lưỡi đao sắc bén, mặt ngoài không có bất kỳ vết thương nào, chỉnh đốn bình thuận một thể, sáng loáng chói mắt, lộ ra một cỗ khí phách nặng nề như chém diệt thiên địa.

Tần Mệnh nín thở ngưng thần, toàn thân nổ lên lôi điện sáng đỏ, ý niệm cùng linh lực toàn bộ rót vào bá đao.

Từ khi có được Bá Đao, hắn vẫn luôn chạy trốn, cũng chưa kịp cẩn thận nghiên cứu. Nắm chặt bá đao, hắn cảm nhận được chính là bá thế khí thôn sơn hà, là huyết chiến bát phương phóng đãng, hận không thể múa trường đao, tung hoành sa trường, mà lúc nắm Đại Diễn Cổ Kiếm, là Linh Võ phía chân trời, là nhẹ nhàng như kinh hồng, là phá địch cùng tuyệt sát. Cảm giác hoàn toàn khác nhau, đều làm cho Tần Mệnh si mê.

Hắn từng cho rằng vũ khí trong thiên hạ chỉ thiên vị kiếm, hiện tại mới biết đao cũng làm cho hắn si mê.

- Ong ong!

Bá đao chấn động một luồng khí lãng sáng ngời, run rẩy không gian, tầng tầng lớp lớp gợn sóng, kích động không ngớt. Bên trong sân có gió mạnh, lá khô bay loạn, cát bụi tung bay, cành cây cổ thụ đều đang lay động.

Trong thế giới bá đao, vô biên vô hạn, một phiến trắng xóa, một nam tử hùng vĩ ngạo nghễ đứng đó, tay khiêng cự đao, trang nghiêm chú mục, lộ ra khí thế nặng nề.

Hắn giống như một ngọn núi lớn, ngạo lập sơn hà, lại giống như một cây cột đá, kình thiên mà tồn tại.

Giống như duy nhất trên thế gian.

Tần Mệnh đứng trước mặt hắn, vác cự đao, chậm rãi bái một cái.

Hai mắt nam tử mở ra, rắc rắc, tiếng nổ lớn đột nhiên hiện ra, tựa như thần cổ khai thiên lập địa, thế giới trắng xóa kịch liệt lay động, cảnh tượng rộng lớn đại biến.

Bọn hắn đứng ở Điểm Tướng Đài, nhìn xuống tám phương, ô ô áp áp tất cả đều là quân lính, khí tức nóng nảy chen chúc khắp thiên địa, uy lực mênh mông cuồn cuộn hoàn vũ, một khuôn mặt lãnh tuấn uy nghiêm, ánh mắt lại lộ ra vô cùng cuồng nhiệt.

Tần Mệnh nhìn quanh toàn trường, nhìn từ xa đến cuối tầm mắt, tất cả đều là quân lính, khí thế hùng hồn đập vào mặt. Nhiệt huyết tự nhiên sinh ra, hào phóng kích động bành trướng.

- Rống!

Nam tử chấn đao chỉ trời, đao mang vạn trượng, giống như cơn lốc bạo xạ thiên khung, tầng mây tan vỡ, thiên địa chạy loạn, khí thế nam tử trong nháy mắt cao lớn, giống như cự nhân kình thiên, lại tựa như chiến thần ma giới, ngạo lập chân trời, quan sát thương sinh.

- Rống!

Quân lính vô biên vô hạn đồng thanh rống to, cuồng nhiệt điên cuồng, thanh âm cuồn cuộn không ngớt, giống như là muốn bay lên chân trời.

Tần Mệnh đứng ở Điểm Tướng Đài, cảm thụ được uy lực ùn ùn kéo đến tận nơi, trong lòng đều không nhịn được.

- Bày trận! Xuất chiến!

Nam tử gào thét, giơ đao xuất chiến.

Bình Luận (0)
Comment