- Có việc thì nói, không có việc thì không tiễn.
- Nhất định phải lạnh lùng như vậy sao? Người ta cũng không phải tới hại ngươi. Ngươi như vậy, tránh ta, ngay cả mắt người ta cũng không dám nhìn, là sợ ta coi trọng ngươi, dựa vào ngươi, sau này không bỏ được sao?
Vân nhi cười duyên dáng, hấp dẫn vô hạn, gương mặt xinh đẹp động lòng người kia, quyến rũ đến cực điểm, mềm mại như ngưng mỡ, giống như muốn nhỏ ra nước.
Khóe mắt Tần Mệnh hơi chút co lại, không hổ là nữ tử hoa lâu, tâm tư lung linh.
- Hì hì, thật đúng là để cho ta đoán đúng?
Vân Nhi liếc nhìn Tần Mệnh một cái, phong tình vạn chủng, nếu là người bình thường, sớm đã bị mị hoặc tâm thần lay động.
- Tiểu ca ca đem tâm đặt ở trong bụng đi, Vân nhi bán mình bán cười không bán tình, chuyện nữ nhi tình trường không thuộc về ta. Chẳng qua, Vân nhi là lần đầu tiên, ngược lại muốn giao cho người mình coi trọng, tiểu ca ca, có phần tâm kia sao?
Lời trêu người này so với dược tình còn mãnh liệt hơn, khuôn mặt căng thẳng của Tần Mệnh cuối cùng vẫn buông lỏng, hắn cười khổ lắc đầu:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
- Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao? Cửu Ngục Vương là huynh trưởng của ngươi, là tình lang của các chủ, tính ra... Ngươi phải xưng hô các chủ chúng ta một tiếng tẩu tẩu. Tiểu ca ca, ngươi có nhận không?
Vân nhi ngôn ngữ thần thái lúc nào cũng trêu người, nếu như không phải Tần Mệnh hạ quyết tâm không trêu chọc nữ tử này, nói không chừng chỉ có thể chịu đựng được trong chốc lát, thật sự không chịu nổi đến cuối cùng.
- Nhận!
Tần Mệnh bất đắc dĩ.
Vân Nhi cười khẽ nói:
- Các chủ. Không, là tẩu tẩu ngài mời ngài về nhà ở, chỗ đó thoải mái, cũng an toàn.
- Ý tốt ta xin nhận, ta thích an tĩnh.
- Nơi đó cũng có chỗ yên tĩnh a.
- Ta không thích hoàn cảnh ở đó.
- Nữ Nhi Các còn có hậu viện, nơi đó hoàn cảnh thanh nhã.
- Ta một mình ở quen rồi.
- Tất cả lắng nghe ngươi sắp xếp, ngươi muốn ai, chúng ta cho người đó, ngươi không cần người, tất cả chúng ta đều chờ đợi ở bên ngoài. Nữ Nhi Các là của các chủ, các chủ là tẩu tẩu ngài, nơi đó chính là nhà của ngài.
Tần Mệnh vừa muốn cứng rắn đánh nàng đi ra ngoài, nhưng từng tiếng tẩu tẩu này kêu lên, làm cho hắn thật sự không tiện quá phận lạnh lùng.
- Tiểu ca ca, cùng Vân nhi trở về? Vân nhi phụng mệnh lệnh của các chủ đến, bất luận như thế nào cũng phải mời người trở về.
- Nếu như không có chuyện gì khác, mời đi.
Tần Mệnh giơ tay lên tiễn khách.
- Ngươi có thực sự chán ghét chúng ta? Nếu không, để cho tẩu tẩu ngài tự mình đến mời ngươi?
- Hiểu lầm rồi, ta còn có việc quan trọng phải làm, trước khi trời tối phải rời đi.
- Cần giúp đỡ không?
- Không cần, ta độc lai độc vãng quen rồi. Mời Vân Nhi cô nương hướng các chủ truyền đạt lòng biết ơn của ta, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.
Tần Mệnh đi tới trước cửa viện, giơ tay lên tiễn khách.
- Vậy khi nào ngươi sẽ trở lại?
- Không nhất định.
Tần Mệnh tốt xấu gì cũng đem yêu tinh trêu người này tiễn đi, xoay người trở lại phòng, thu thập đồ đạc, không đợi trời tối liền vội vàng rời đi, chui vào trong rừng sâu. Sáu ngày qua, Bá Đao đã hoàn thiện đến nhất trọng thiên Thập Liên Trảm, hắn cần tìm đối thủ thích hợp luyện tập, mãnh thú trong rừng rậm chính là lựa chọn tốt nhất.
Từ chạng vạng đến đêm khuya, Tần Mệnh tâm không chút lo lắng, liên tiếp ác chiến, liên thủ Bạch Hổ, tung hoành núi rừng, đánh tan tám con mãnh thú, giết lui ba nhóm yêu thú, đánh bành liệt, nhiệt huyết hào tình.
Tuy nhiên...
Đang lúc bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, trong lúc đốt lửa, Vân Nhi lại xuất hiện.
- Ngươi như thế nào...
Tần Mệnh buồn bực.
- Nhìn thấy người ta mất hứng sao?
Vân Nhi từ trong bóng đen đi ra, nửa đêm gió núi rất mạnh, áo choàng theo gió bay lên, đều làm cho người ta suy nghĩ lung tung, nhất là trong đêm khuya hoang sơn dã lĩnh.
Tần Mệnh quyết đoán cứng rắn cự tuyệt nói:
- Ta sẽ không đi Nữ Nhi Các, hiện tại cũng không cần bảo hộ, ý tốt của các ngươi ta nhận.
- Các chủ nói, Hoa lâu không phải là một nơi tốt để tiếp khách, lúc trước mời ngươi là đường đột. Chẳng qua, các chủ vẫn là muốn tận tâm tận ý, lệnh cho ta đưa tới hai món lễ vật.
- Tâm Lĩnh, ta hiện tại cái gì cũng không thiếu.
Vân Nhi trách móc:
- Không phải lúc nào cũng muốn cự tuyệt, chúng ta thật sự không có ác ý, cũng không phải muốn lợi dụng ngươi. Hai lễ vật này rất quý giá ngươi bây giờ cũng có thể được sử dụng.
Nếu như là trước kia, các chủ Nữ Nhi Các không có khả năng đối đãi với Tần Mệnh như vậy, nhưng lời hứa trước khi Cửu Ngục Vương rời đi, đả thông khúc mắc của nàng, cũng chính thức xác định quan hệ giữa bọn họ, một hồi ước định, là tin vui, cũng có thể là vĩnh biệt. Nàng yêu Cửu Ngục Vương sâu đậm, chờ mong hắn trở về, cũng hy vọng có thể đối xử tử tế với đệ đệ của Cửu Ngục Vương.
Tần Mệnh chần chờ một lát, trở lại bên lửa trại:
- Mời ngồi.
Vân nhi chuyển thành vui mừng, bước đôi chân dài đi tới:
- Thế này mới đúng a, chúng ta là người một nhà, mặc kệ ngươi có nhận chúng ta hay không, chúng ta vẫn là nhận ngươi. Đều nói hoa lâu vô chân tình, nhưng nếu như động chân tình...