Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 83 - Chương 83 - Bí Mật Biến Mất.

Chương 83 - Bí mật biến mất.
Chương 83 - Bí mật biến mất.

- Thiếu gia, tới trong phòng nói chuyện trước, những người khác cũng đừng lên tiếng.

Đồ Vệ gọi Tần Mệnh vào phòng trước. Nơi này dựa sát trang viên, chẳng may bị người bên trong phát hiện liền phiền toái.

Thanh Vân Tông không có khả năng thả Tần Mệnh trở về, tám phần là hắn dùng biện pháp gì đó chạy ra.

Đám người cùng thị nữ Tần gia vừa sợ vừa mừng, không thể tin vào mắt mình.

Tiểu thiếu gia đã trở lại?

Đây có phải là tiểu thiếu gia không?

Hắn đã lớn như vậy!

- Mệnh nhi, để cho dì nhìn kỹ, đều cao như vậy rồi.

Lão phụ nhân tên là Lý Linh Đại, là tỷ tỷ ruột của mẫu thân Tần Mệnh, năm xưa trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất chồng mất con, về sau vẫn ở trong phủ thành chủ, coi Tần Mệnh như con ruột.

Nàng từng đoan trang tĩnh nhã, hiện giờ đầu đầy tóc bạc.

Thời gian ngắn ngủi tám năm, lại làm cho nàng già nua thành bộ dáng này.

Tần Mệnh không thể tin vào mắt mình, càng không ngừng mông lung trong mắt:

- Dì, ngài đây là làm sao vậy?

- Ta rất tốt, rất tốt, thân thể cường tráng.

Lý Linh Đại một bên gắt gao kéo tay Tần Mệnh, một bên run rẩy khẽ vuốt ve hai má hắn.

- Để ta xem một chút, để cho ta xem một chút.

Năm đó sau khi nhà phu quân nàng gặp biến cố, liền ở lại phủ thành chủ, vẫn coi như nhà của mình, coi người Tần gia là thân nhân của mình, nhưng một đêm kinh biến, làm thay đổi hết thảy, muội muội cùng muội phu sống chết không rõ, người của Tần gia chịu khổ ải dày vò, hơn hai mươi vạn thành dân chịu hết bi khổ. Nàng nhìn thấy tất cả, buồn bã, đau buồn, cũng bất lực. Nàng thậm chí nghĩ, có phải vận xui của mình đã chọc đến phủ thành chủ hay không, mới dẫn tới loại đại họa này.

- Ca ca, Dĩnh nhi nhớ huynh.

Tần Dĩnh ôm chặt Tần Mệnh, sợ đây là một giấc mộng.

- Thiếu gia, làm sao ngươi lại trở về?

Đồ Vệ quan tâm hỏi. Một khi bị phát hiện, Thanh Vân Tông sẽ không dễ dàng tha cho Tần Mệnh.

- Ta tham gia đại hội săn bắn của Thanh Vân Tông, ở Chủ Tế Sơn Tùng cách Đại Thanh Sơn mấy trăm dặm. Ta thừa dịp bọn họ không chú ý chạy về xem một chút, rất nhanh liền trở về.

- Ngươi tham gia vào hội nghị săn bắn?

Đồ Vệ nhớ rõ hành động săn bắn ít nhất phải Linh Võ lục trọng thiên.

- Ta là Linh Võ Lục Trọng Thiên rồi.

- Cái gì??

Tất cả mọi người đều giật mình.

Đồ Vệ chấn động tinh thần, vội vàng kiểm tra Tần Mệnh. Linh Võ Trọng Thiên? Năm ngoái lúc gặp mặt còn không phải là Linh Võ Cảnh.

Lý Linh Đại cùng Tần Dĩnh đều rất giật mình, các nàng biết Thanh Vân Tông sẽ không cho Tần Mệnh học võ pháp, càng không cho phép hắn tu luyện, hơn nữa năm trước lúc gặp còn không phải là Linh Võ cảnh, như thế nào lại đột nhiên liền lục trọng thiên.

- Ngươi không luyện tà thuật gì, mạnh mẽ đột phá đấy chứ?

Lý Linh Đại kỳ thật cũng là võ giả, chỉ là đã bị phế đi.

- Dì yên tâm, con sẽ không đem tương lai của mình ra đùa giỡn.

- Thật sự là Lục Trọng Thiên, thiếu gia có thiên phú tốt! Trời cao có mắt a, không có vứt bỏ Tần gia!

Đồ Vệ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khí tức vô cùng vững chắc, kinh mạch bình ổn lưu loát, không giống như là dùng thủ đoạn đặc thù mạnh mẽ tăng lên.

Lý Linh Đại thở phào nhẹ nhõm:

- Ngươi làm thế nào làm được?

Tần Mệnh giảng giải đơn giản, đột phá như thế nào, làm sao có được võ pháp, tận lực đem chuyện nguy hiểm bỏ qua, báo vui không báo buồn.

Các nàng nghe xong đều rất kích động, Tần Dĩnh ôm Tần Mệnh một khắc cũng không muốn buông tay, nước mắt mông lung.

Nhưng Tần Mệnh thật sự cao hứng không nổi.

- Lời các ngươi nói với ta không giống như thế.

Đồ Vệ hàng năm qua thăm hắn, đều nói trong nhà rất tốt, người của Tần gia được chiếu cố đặc biệt, làm là công việc thoải mái trong mỏ. Nhưng hôm nay mới biết các nàng làm thị nữ cùng nô bộc của trang viên mỏ, còn bị các đệ tử Thanh Vân Tông trăm loại nhục nhã.

Đồ Vệ lắc đầu:

- Đều trách ta, đuổi sói đi, lại tới hổ. Trước kia không có tệ như vậy, nữ quyến chỉ là làm chút bảo vệ đơn giản của trang viên, nam tử đa số đều ở đội hộ vệ. Là Lãnh Chấp Bạch mang theo tên Lãnh Ngọc Lương tới, Lãnh Ngọc Lương tác oai tác quái, gây khó dễ khắp nơi, đem công việc của các nữ quyến một lần nữa phân phối, vừa là vũ nữ vừa là thị nữ. Chỉ cần không làm theo, liền phân công đệ tử Thanh Vân Tông đến quáng trường gây khó dễ cho những người khác.

- Ca ca đừng lo lắng, chúng ta đều có thể nhịn, Lãnh Ngọc Lương hắn không dám làm chuyện quá mức.

Tần Dĩnh trấn an Tần Mệnh, không muốn ca ca vì mình lo lắng.

- Cái này còn không quá đáng?

Tần Mệnh nhớ tới chuyện xảy ra trong sân liền tức giận, hắn tự nhận mình rất có thể khống chế cảm xúc, nhưng hiện tại thật sự nhịn không được.

Lý Linh Đại kéo tay Tần Mệnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ:

- Chúng ta vốn là đang chuộc tội, chịu chút khổ không có gì. Tám năm rồi, không phải tất cả đều đã tới đây sao? Ngươi thật vất vả mới trở về một lần, đừng nói những thứ không vui này, nói chuyện ngươi ở Thanh Vân Tông đi.

- Đúng vậy, thiếu gia, nói chuyện vui đi.

Các thị nữ đều lau nước mắt, cố gắng cười.

Tần Mệnh khống chế cảm xúc, cố gắng mỉm cười, nói chuyện của mình ở Thanh Vân Tông, cũng chỉ nói vài chuyện thú vị.

Dì Lý Linh Đại rất vui vẻ, tám năm qua cũng chưa từng vui vẻ như vậy. Chỉ là cười cười, trong mắt luôn nhịn không được liền mông lung.

Tần Dĩnh càng vui vẻ, phiền não mệt mỏi cái gì cũng bỏ lại phía sau, trông mong nhìn Tần Mệnh, nghe đến đặc biệt nghiêm túc, cái gì cũng muốn nghe.

Các nàng còn giới thiệu thân nhân trong phòng cho Tần Mệnh, cũng giới thiệu thân nhân bên ngoài, đều thay đổi bộ dáng, cơ hồ không nhận ra. Còn có một số thị nữ năm đó trong phủ thành chủ, tám năm mưa gió làm cho các nàng giống như người một nhà, trợ giúp lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, ai cũng chưa từng rời bỏ cho ai, ai cũng chưa từng thương tổn ai.

Bình Luận (0)
Comment