Cao Bằng cũng nói:
- Vương Phi làm việc không từ thủ đoạn, hắn cũng rất thông minh. Những kẻ săn giết nhận nhiệm vụ ở Tứ Phương Trấn đều đã rời đi, những người không nhận nhiệm vụ cũng không muốn tọc mạch, cho nên Tứ Phương Trấn hiện tại đối với Vương Phi mà nói cũng không quá nguy hiểm.
Diêm Thành Bảo nói tiếp:
- Đây chỉ là suy đoán, Vương Phi có thể có khả năng đi qua, hoặc có thể có mục đích khác. Chúng ta đã sẵn sàng để đi qua xem xét tìm cách chặn Vương Phi. Ta tới đây là để nhắc nhở ngươi giữ vững tinh thần, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu Vương Phi thật sự đến Tứ Phương Trấn thì ngươi còn có chuẩn bị.
- Ta đi cùng các ngươi, ta phải chặn Vương Phi bên ngoài Tứ Phương Trấn.
Quách Hùng sẽ không ngồi yên. Thay vì ở lại chờ đợi Vương Phi ám sát, tốt hơn hết là nên chủ động tấn công. Cảnh giới của bọn họ thấp hơn Vương Phi, ở lại bị động phòng ngự cũng không khác gì chờ chết, tốt nhất là phong tỏa Vương Phi ở bên ngoài và giết hắn trước khi hắn lẻ vào Tứ Phương Trấn này.
- Không được! Loạn Thạch Lĩnh rất phức tạp lại quá nguy hiểm, vạn nhất Vương Phi có cùng rứt dậu kéo ngươi đi cùng chôn thì sao?
- Ta không sợ chết! Ta chỉ muốn hắn chết!
- Nói vớ vẩn cái gì! Tuyệt châm đã chết, ta không thể nhìn ngươi chết trước mặt mình nữa. Ngươi ở lại, bảo vệ đám người Mộng Trúc thật tốt. Tin ta, nếu lần này lại tìm được Vương Phi, ta sẽ không để hắn trốn thoát.
Diêm Thành Bảo nói rất nghiêm túc, vội vàng rời đi cùng Cao Bằng sau khi nhiều lần nhắc nhở.
Quách Hùng đi theo ra khỏi phòng, Diêm Thành Bảo đã vội vã chạy ra khỏi sân.
- Xảy ra chuyện gì?
Mộng Trúc ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh ở đây.
- Tìm được Vương Phi.
- Ở đâu?
- Phí đông Loạn Thạch Lĩnh.
Quách Hùng tìm đến Tôn Minh và Trương Liệt, sau khi thảo luận ngắn gọn liền sắp xếp cho bọn họ ẩn nấp ngụy trang, chính hắn mang theo ngân thương đuổi theo. Không phải hắn không tin Diêm Thành Bảo, mà là hắn không muốn bị động nữa.
- Các ngươi chuẩn bị cho tốt, ta sẽ thông báo cho Tần Mệnh.
Mộng Trúc chạy nhanh đến khoảng sân trước mặt.
Trong phòng của Tần Mệnh, thân thể Mã Đại Thành suýt chút nữa bị thiêu đốt sau khi ăn uống, mắt đỏ hoe, thở hổn hển, giống như một con gấu điên cuồng, vồ lấy miếng thịt đẹp đẽ trên giường.
Dsự kích thích của huyết dược Lâu Diễm đã tỉnh lại, vốn dĩ không có nhiều tác dụng đối với nàng, nhưng do bị thương hôn mê, tác dụng của thuốc bắt đầu cắn lại. Mặc dù tỉnh lại nhưng nàng cũng hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi huyết dược. Cơ thể nàng nóng bừng, miệng khô khốc, ý thức uể oải, khao khát dày đặc như thủy triều nhấn chìm nàng.
Một khúc củi khô, một ngọn lửa cháy bừng bừng, cứ như thế, đốt cùng một chỗ.
Rất nhiều đệ tử Hàn Triêu từ trong bóng tối đi ra, tụ tập ở sân trước, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
- Đây là ai với ai? Cuồng như vậy! Kiếp trước kìm nén mà chết a.
- Đây nào phải trên giường, đây đơn giản là hủy phòng.
- Đây là phòng của ai?
- Bá Đao.
- Hắn đi cùng ai? Làm sao ta nghe thấy giọng nói này giống...
Mộng Trúc vừa chạy ra sân trước liền nghe thấy động tĩnh, càng nghe thì càng thấy không đúng, khi nàng đến phòng Tần Mệnh thì bên trong vang lên một tiếng nữ tử ngân vang chói tai, giống như bị ném lên mây, nhưng sau đó lại là va chạm dữ dội, tiếng thở hổn hển dữ dội, như thể không lúc nào nhàn rỗi.
Các thành viên đội Hàn Triêu nói đùa:
- Mộng Trúc cô nương, thủ lĩnh mới của ngươi có đủ hỏa lực, sức mạnh này, động tác này, chậc chậc, phục!
- Ha ha, học người ta một chút! Cái này gọi là năng lực chân chính!
- Mộng Trúc cô nương, hay là... Ngươi đi vào nói với hắn vài câu? Chúng ta không ngại nghe một đoạn vui vẻ, nhưng đêm hôm khuya khoắc, chúng ta cũng là những nam tử bình thường, hắc hắc...
- Không biết xấu hổ!
Mộng Trúc quay đầu bỏ chạy, vừa ngại ngùng vừa tức giận. Nhưng ngay khi nàng trở lại sân sau, một bóng đen đột nhiên dừng lại trước mặt nàng.
Mộng Trúc đang rất bực mình, bất kể đó là ai, một lưỡi liêm liền chém qua.
- Ra ngoài!
- Ngươi điên rồi?
Tần Mệnh né tránh, lưỡi liêm mảnh khảnh sượt qua chóp mũi rồi vung tới.
- Tần...
Mộng Trúc buột miệng thốt ra, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, nàng cho rằng mình nhìn nhầm, liền nhắm mắt thật mạnh.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Sắc mặt ngươi nhìn không được tốt, có chuyện gì sao?
Mộng Trúc nhìn Tần Mệnh, lại nhìn về hướng sân trước:
- Không... Không có gì cả. Ngươi đang làm gì ở đây?
Tần Mệnh không có thời gian hỏi chi tiết, thúc giục:
- Liên lạc với Tôn Minh và Trương Liệt, tránh khỏi Hán Triều, rời khỏi Tứ Phương Trấn.
- Đi đâu?
Mộng Trúc bình tĩnh lại, nhưng trong căn phòng đó sẽ là ai?
- Ta dẫn trước, ngươi theo sát. Nhớ kỹ, đừng để bị phát hiện bởi bất luận kẻ nào, là bất luận kẻ nào.
Tần Mệnh rời khỏi sân, tìm một nơi ẩn nấp, dang rộng đôi cánh vàng, bay lên trời, đuổi theo hướng Quách Hùng. Hắn luôn cảm thấy cái tên Bảo gia kia có ý đồ xấu, mặc kệ có phải là ảo giác hay không, đều theo dõi.
Loạn Thạch Lĩnh!
Mênh mông đá vụn phản chiếu dưới ánh trăng, sáng đến mức khiến người ta hoảng sợ. Các nơi trên hòn đảo đều rất náo nhiệt, nhưng ở đây lại yên tĩnh đến đáng ngạc nhiên, thậm chí không có một chút tiếng gió, chứ đừng nói đến côn trùng.
Đây quả thật là tiểu cấm địa trên Lưu Ly Đảo, quanh năm không có cỏ, ngay cả quỷ linh cũng không tới đây. Người ta nói rằng sau khi ở đây một thời gian dài, mọi người sẽ trở nên ngu ngốc uể oải, trong trường hợp nghiêm trọng, họ sẽ ngủ say, cho đến khi... biến mất một cách thần bí...