Nhưng ngay khi những lời đó rơi xuống, Bùi Phụng đã chen qua đám đông hét lên đầy kiêu ngạo.
- Ai cũng đừng đoạt, Phing Lôi Môn chúng ta muốn!
Tần Mệnh cùng đám người trao đổi ánh mắt, thật sự có kẻ ngốc.
Người phụ trách Thương Hội Đại Long nhanh chóng chạy ra, duỗi ra hai ngón tay nở nụ cười:
- Thiếu môn chủ, một giá, hai mươi vạn hắc kim tệ.
- Mua!
Bùi Phụng vung tay lên, đệ tử phía sau mang theo mười túi hắc kim tệ, thúc giục:
- Một xu không thiếu, hai mươi vạn hắc kim tệ, lập tức giao hàng.
- Thiếu môn chủ, chờ chút, để ta kiểm tra rõ ràng trước.
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt của người phụ trách phòng thương hội.
- Tính cái gì, đường đường là Phong Lôi Môn còn có thể nợ tiền các ngươi? Nhanh lên đưa Hải Hồn Hiệu cho ta, chúng ta đang vội.
Bùi Phụng thúc giục các đệ tử đưa túi tiền đến bên trong thương hội.
Vì thận trọng, người phụ trách phòng thương hội cầm lấy túi tiền trong tay đệ tử phía trước, kiểm tra sơ qua, sau khi xác nhận là đúng, sau đó dưới sự thúc giục lo lắng của Bùi Phụng, mới ra lệnh cho người đem tiền vào trong.
Bùi Phụng thu Hải Hồn Hiệu, gạt mở đám người, vội vã đến bến tàu phía đông. Phụ thân đích thân ra tay, Hắc Giao chiến thuyền nhất định sẽ có được, với Hải Hồn Hiệu này, khả năng thành công càng lớn hơn.
Tuy nhiên......
Ngay khi bọn hắn vừa rời đi, bên trong thương hội liền truyền đến tiếng gào thét đầy nổi giận, gào lấy tên Bùi Phụng chửi ầm lên.
Túi đầu tiên, hai ngàn hắc kim tệ, không sai! Nhưng những túi tiền khác tất cả đều là kim tệ, nhuộm thành màu đen.
Một ngàn kim tệ là một hắc kim tệ, chín túi kim tệ, chỉ có mười tám hắc kim tệ!
Tổng bán đi hai nghìn không trăm mười tám đồng?
Người phụ trách phòng thương hội gần như ngất xỉu trong cơn giận dữ, mang túi tiền thẳng đến Phong Lôi Môn, thiếu đạo đức, thiếu đạo đức a, không có ai khi dễ người như vậy.
Kết quả là Phong Lôi Môn sống chết không nhận nợ, túi tiền ngươi thu, ai biết được có phải chính các ngươi đã đánh tráo, cố tình vu khống chúng ta hay không.
Người đứng đầu phòng thương hội mang túi tiền đi đến bến tàu, tổn thất này hắn không thể chịu đựng được, nhưng vừa đến đó, Phong Lôi Môn đã nhổ neo, cưỡi thuyền chạy vào hải dương.
Chỉ trong năm ngày, hơn vạn người đã tập trung ở phía đông U Linh Hải Vực, có đến hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, nhưng khi họ còn cách biên giới phía đông U Linh Hải Vực khoảng chừng bảy tám dặm, hải thú kéo thuyền cũng không dám đến gần, thậm chí có chút còn cáu kỉnh lùi lại, người trên thuyền không giữ được nên chỉ có thể cắt xiềng xích thả đi.
Đám người Tần Mệnh đứng ở mũi một chiếc thuyền lớn, nhìn U Linh Hải Vực tối tăm u ám ở phía xa.
Gió êm sóng lặng, không có gợn sóng, cũng không có mãnh thú. Chỗ đó quanh năm sương mù tối tăm, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không chiếu vào, nước biển cũng tối đen như mực.
Nhìn U Linh Hải Vực giống như nhìn địa ngục sâu thẳm, có đi không có về!
Tần Mệnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, sương mù tối tăm chạm đến bầu trời, tầm mắt không có điểm cuối, ngay cả mây trên bầu trời cũng đều đen ngòm.
U Linh Hải rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta khó chịu lại bất an hoảng hốt.
Mấy chục vạn người tụ tập ở đây, nhưng không ai dám thật sự xông vào, ngay cả chiến hạm của Phong Lôi Môn và các thế lực khác cũng neo đậu trên biển cách đó mười dặm, nhìn chằm chằm vào U Linh Hải vực thâm trầm.
- Sao không tiến lên?
Mã Đại Mãnh lẩm bẩm, vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy đội ngũ Hàn Triều trên một chiếc thuyền gần đó, Lâu Diễm đang nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt giết người. Hắn cũng không khách khí, giơ tay lên chào hỏi, Lâu Diễm tức giận suýt chút nữa đã xông tới giết hắn.
- Đợi!
Tần Mệnh không để ý đến Hàn Triều, biểu lộ ngưng trọng quan sát U Linh Hải Vực, nơi đó ảm đạm đến dọa người, bóng tối càng khiến người ta hoảng sợ, tiến vào bên trong tâm trí lạc lối phương hướng là chuyện nhỏ, bị hải thú phục kích liền phiền toái, nếu như bên trong lại có năng lượng quấy nhiễu phương hướng, đi vào cũng đừng nghĩ đến việc dễ dàng đi ra.
- Chờ cái gì?
Mã Đại Mãnh vẫn nhìn chằm chằm Lâu Diễm, lần đầu tiên lãng phí không rõ ràng như vậy, trong lòng hắn cảm thấy ủy khuất.
- Chờ người tụ lại càng nhiều.
Mặc dù đám người môn chủ Phong Lôi Môn khí thế to lớn, nhưng không ai dám tùy tiện đi sâu vào, đều đang chờ đợi càng nhiều cường giả các nơi tụ tập đến, để sau khi tiến vào U Linh Hải, bọn họ cũng có thể phân tán nguy hiểm.
- Đó là đội ngũ Nữ Nhi Casc, ngươi không đi chào hỏi a?
Mộng Trúc há bĩu môi vfee phía xa xa. Nữ Nhi Các phái tới ít người, nhưng bọn họ đều là nữ tử xinh đẹp, trong hải vực hỗn loạn này lại càng là một phong cảnh vô cùng tịnh lệ, không ngừng có ánh mắt liếc nhìn về nơi đó. Chỉ là tất cả mọi người đều hiểu rằng nhóm nữ nhân thoạt nhìn mãnh mai thanh tú này lại hoàn toàn không dễ chọc, hiện tại càng không phải là lúc đi trêu chọc nữ tử.
- Ta muốn giết hắn!
Lâu Diễm đứng ở mũi thuyền, phẫn nộ nhìn Tần Mệnh và Mã Đại Mãnh. Mặc dù nàng không quan tâm đến danh dự gì, nhưng nnagf không thể chấp nhận được việc bị hai nam tử hợp tác trêu chọc, còn suýt chút bị một tên nam nhân sống sờ sờ giết chết, hình ảnh xấu hổ giận dữ đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng gần như phát điên.