- Thu!
Tần Mệnh thu hồi Vân Tước Hiệu, đột nhiên chấn mở hoàng kim dực, ôm lấy Bạch Hổ lao vùn vụt về phía trước. Toàn thân hắn đầy tổn thương, nhưng so với bị cuốn vào thời không loạn lưu Vạn Tuế Sơn, những điều này cũng không là gì cả, trốn chạy để khỏi chết quan trọng hơn.
- A!!
- Rống!!
Giữa hải triều không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, như hải thú mãnh cầm mọc thành phiến bị ánh sáng trắng từ Vạn Tuế Sơn chìm ngập, phát ra tiếng kêu thê lương như quỷ gào, ở trước mặt loại tai nạn gần như đạo trời này, bất luận ngươi mạnh cỡ bao nhiêu, bất luận ngươi có khổng lồ thế nào, đều chỉ có thể ‘phó mặc cho số phận’, chấp nhận thời không thẩm phán.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang vọng giống như là tiếng chuông tang trầm thấp, không ngừng vang lên bên tai Tần Mệnh, thúc giục nhanh nhanh nhanh, mau nữa.
Hắn nhanh chóng lao vùn vụt, thậm chí xâm nhập trong đội ngũ mãnh cầm phía trước, những gia hỏa này hung tàn bình thường bây giờ căn bản không có tâm tình để ý tới hắn, liền cũng không dám nhìn, trong ánh mắt đung đưa rõ sự sợ hãi chân thật, hai cánh mãnh liệt chấn múa, toàn bộ sức mạnh đều dùng ra rồi.
- Hắc Giao chiến thuyền!
- Vạn Tuế Sơn!
Phía trước có một đám đội ngũ Thú Liệp giả, chừng ba trăm đến năm trăm người, tán lạc tại các nơi khác nhau, giờ phút này toàn bộ đã bị kinh động, rất nhiều người vừa gào thét một tiếng, đã trực tiếp quỳ gối trên ván gỗ, khàn giọng hét lớn:
- Không...
Vạn Tuế Sơn!
Thần Sơn trấn thủ Thời Không Trường Hà.
Truyền thuyết trong truyền thuyết.
Một khi bị cuốn vào Vạn Tuế Sơn, sẽ bị lực lượng thời không chỗ đó bao phủ, đến tột cùng là nhanh chóng già yếu, hóa thành xương trắng? Hay là bỗng nhiên thoái hóa, biến thành trẻ mới sinh, bị năng lượng loạn lưu ở bên trong nghiền nát?
Ai cũng không xác định, hơn nữa không cách nào kháng cự. Tiến vào, cũng đừng nghĩ trở ra, hoàn toàn là tử vong thân bất do kỷ, nơi đó là chân chính tuyệt địa tử vong.
Đám người kinh hoảng, hướng phía xa xa chạy như điên, nhưng bọn hắn lại không có cánh, có người ngay cả thuyền cũng đều không có, liền đạp lên mấy tấm ván gỗ, tốc độ sao có thể vượt qua hải thú? Làm sao có thể vượt qua Hắc Giao chiến thuyền?
Hắc Giao chiến thuyền mở ra sóng lớn, xông về bọn hắn, Vạn Tuế Sơn như là từ trong hư không phiêu lưu tới, cũng hàng lâm hải vực.
Có người đào thoát không kịp, quay đầu lại bi phẫn gầm thét:
- Đường Long! Ngươi chết đều không yên ổn, mang theo Hắc Giao chiến thuyền của ngươi về Thời Không Trường Hà, đừng lại đi ra tai họa người khác.
Ầm ầm, Hắc Giao chiến thuyền nhanh chóng xẹt qua mặt biển, xé mở hai con sóng lớn, từ bên cạnh hắn tiến lên, năng lượng bành trướng liền làm vỡ nát hắn ngay tại chỗ, thanh âm gào thét im bặt mà dừng.
- Kết thúc rồi...
Phía trước, ánh mắt rất nhiều người đều dại ra, không chạy, trốn không thoát rồi.
- Ầm ầm!
Trùng trùng điệp điệp sóng lớn từ phía sau mãnh liệt nhào về phía trước, chìm ngập lấy bọn hắn, ngay sau đó sương mù từ Vạn Tuế Sơn như là ánh sáng của thần, chiếu sáng mỗi người đã dừng lại.
Có người nhắm mắt lại, thân thể nhanh chóng già yếu, từ hùng tráng đến khô quắt, ngắn ngủi mấy hơi mà thôi.
Có người hoảng sợ cuộn lấy mình, cầu nguyện trời xanh, nhưng một mảnh sương mù đảo qua đi, trực tiếp biến thành tro bụi, xác thực mà nói, đó là tro cốt! Đây là cường giả Địa Võ đỉnh phong, tại trước mặt Vạn Tuế Sơn không chịu được một kích như thế, ngay cả giọt nước mắt cuối cùng lưu lại kia đều tiêu tán vô ảnh.
Một đám nam nữ thật sâu ôm cùng một chỗ, là ánh sáng trắng chìm ngập, một người già yếu, một người thoái hóa...
Tất cả quay đầu lại nhìn quanh người, can đảm đều muốn nứt, thời không! Lực lượng thời không! Một cái chớp mắt trăm năm! Truyền thuyết là thật sự! Trời xanh a, ai tới cứu lấy chúng ta! Càng nhiều người quỳ gối trên ván gỗ, ở trong tuyệt vọng từ bỏ, ở trong khủng hoảng gào thét, còn có rất nhiều người kích thích vọng muốn sống trước nay chưa từng có dục, gần như đạp trên mặt biển chạy như điên.
Tần Mệnh đang ở trên không bay lượn, cúi đầu xem xét, vậy mà phát hiện mảnh thân ảnh màu hồng, đó là đội ngũ Vu Điện.
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn sang Hắc Giao chiến thuyền đang kéo tận khoảng cách, lại cúi đầu nhìn Bạch Hổ.
Bạch Hổ gầm nhẹ, một câu, chơi nó!
Tần Mệnh ôm lấy Bạch Hổ đột nhiên hạ xuống, lao thẳng tới đội ngũ Vu Điện chạy thục mạng phía trước.
Y Tuyết Nhi nghe được những lời đồn về Vạn Tuế Sơn so Thú Liệp giả bình thường càng nhiều hơn, nhìn thấy Hắc Giao chiến thuyền dẫn Vạn Tuế Sơn xuất hiện, nàng rốt cuộc cũng không cách nào bình tĩnh được nữa rồi, đến mức cái gì lùng bắt Tần Mệnh, trước tiên ném lên chín từng mây, lái Hoa Thuyền nhanh chóng rút lui khỏi nơi đây, đám vu nữ Vu Điện đằng sau đều như liều chết chạy thục mạng, không để ý bất cứ thứ gì, trực tiếp rót năng lượng vào trong thuyền hoa, tăng lên tốc độ.
Đằng sau không ngừng truyền đến gào thét bi thương kích thích lòng của mỗi người, trong đầu các nàng chỉ còn một chữ, trốn!
Tần Mệnh đột nhiên hàng lâm, hoàn toàn vượt quá các nàng đoán trước.
- Tần Mệnh?
Đồng tử Y Tuyết Nhi co lại, còn cho là mình nhìn hoa mắt.
- Rống!
Bạch Hổ phun ra cỗ khí tức sát phạt, sương trắng mênh mông, sát khí lạnh thấu xương, mãnh liệt bổ nhào qua các nàng.
- Chúng ta lại gặp mặt! Gặp mặt có lễ, tiếp theo!
Tần Mệnh tay cầm độc đao, liền bổ bát trọng đao, chấn động lấy thủy triều, liên tiếp chạy như điên, mãnh liệt bổ đến Y Tuyết Nhi, còn có những vu nữ khác.
- Hỗn đản!