Quả nhiên, một đạo ánh sáng kim sắc từ đáy biển bay lên, hiển hiện đến mặt biển, đó là một đầu cá chép vàng, nhưng so cá chép bình thường càng dài, chòm râu thật dài không gió tung bay, ánh mắt màu vàng mười phần linh tính.
Một đầu cá vàng xuất hiện, con thứ hai con thứ ba, càng ngày càng nhiều cá chép vàng từ đáy biển xuất hiện, tràn ngập xung quanh gần trăm mét mặt biển, chúng triều thánh như bảo vệ xung quanh sen trắng, cảnh giác Tần Mệnh. Dường như đang nói cho hắn biết, đây là của chúng ta, nhanh chóng rút đi, đừng đánh chủ ý đến nó.
Bạch Hổ tham lam nhìn xem sen trắng, nhịn không được muốn nhào đầu về phía trước, nhưng những con cá vàng này cũng không đơn giản, sau khi chúng xuất hiện, xung quanh mặt biển tạo nên gợn sóng quỷ dị, từ mặt biển đến đáy biển đều đang chấn động, như là lâm vào trong trường phạm vi kì quái nào đó.
Tần Mệnh liên tục chần chờ, liền lái Vân Tước Hiệu lui về phía sau, rời khỏi phạm vi uy hiếp của đám cá chép vàng. Bây giờ không phải là thời điểm thám hiểm đoạt bảo, trước khôi phục thương thế làm rõ ràng tình huống U Linh hải vực.
Bầy cá chép vàng không có tập kích hai cái kẻ xông vào này, đợi đến lúc bọn hắn rời khỏi rất xa, chúng lần lượt chui vào đáy biển, độc lưu hoa sen trắng ngọc theo hải triều phiêu đãng.
Hết thảy đều như khi trước.
- Giữ vững tinh thần, tận lực tránh đi khí tức cường hãn, thực tế chú ý đáy biển.
Tần Mệnh nhắc nhở lấy Bạch Hổ, tiếp tục điều dưỡng nghỉ ngơi. Thương thế khôi phục vô cùng nhanh, nhưng là tổn thương là quá nặng, hắn cần càng nhiều thời gian đến điều dưỡng, với trạng thái hiện tại, ngay cả một phần ba thời kỳ toàn thịnh đều phát huy không ra.
Bạch Hổ vừa muốn gầm thét, Tần Mệnh tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Đừng phóng thích khí thế, vạn nhất đưa tới mấy tên quái vật, hai chúng ta muốn treo rồi.
Không lâu sau đó, một đạo ánh sáng chói lọi xẹt qua trời cao, như là cầu vồng treo không, băng qua đại dương mênh mông, vẩy ra như núi cao uy áp.
Tần Mệnh nhìn lên không trung, không đợi nhìn rõ ràng là cái gì, cường quang đã biến mất trong bóng đêm.
Hẳn là một vị Thánh Võ, nhưng mặc dù là loại nhân vật này, đều trở nên vô cùng cẩn thận, không dám bày ra quá mức.
- U Linh hải vực mênh mông vô bờ, muốn muốn đi ra ngoài... Khó a.
Tần Mệnh than thở, ai có thể ngờ tới kết cục như vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào, miễn là còn sống thì còn có hy vọng. Nếu như mình vứt bỏ bản thân, vậy thì thật sự cách cái chết không xa.
Vân Tước Hiệu chở Tần Mệnh cùng Bạch Hổ tiếp tục trôi về phía trước, may mắn chính là qua thật lâu đều không có lại gặp đến hải thú cường hãn, trong lúc đụng phải ba đội ngũ kẻ săn giết, nhưng nhìn thấy cánh chim sau lưng Tần Mệnh, bọn hắn nhận ra thân phận của hắn, biết điều rút đi, không có phát sinh xung đột.
Liền tại thời điểm Bạch Hổ cũng nhịn không được muốn thư giãn, nó lại đụng phải cái chuyện có ý tứ. Một đống xương trắng vậy mà từ trong bóng tối bay đến, mắt nhìn muốn đánh lên Vân Tước Hiệu. Bạch Hổ đang muốn duỗi móng vuốt, nhưng lại nhớ tới chuyện sen trắng khi trước, nó liền vung cái đuôi lên, bùm một tiếng quất vào trên người Tần Mệnh.
Tần Mệnh vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa bị nó đánh bay xuống biển.
Hỏng rồi, mạnh tay quá rồi.
Bạch Hổ co cổ lại, tranh thủ thời gian duỗi móng vuốt chỉ vào khung xương trong biển, chuyển di lực chú ý của Tần Mệnh.
Tần Mệnh im lặng nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, trực tiếp nhìn chằm chằm đến khi trong lòng Bạch Hổ yếu đi, lúc này mới đi đến đầu thuyền.
Một cái khung xương hình người nguyên vẹn, theo nước biển nhấp nhô, chậm rãi tựa vào trên Vân Tước Hiệu.
Từ hình dạng khung xương nhìn lại, khi còn sống hẳn là một nam tử khôi ngô, hơn nữa không có vết thương rõ ràng, hình như là sau tử vong bình thường hình thành.
Nhưng là ở trong vùng biển nguy hiểm này, nếu như ai rơi xuống trong miệng hải thú, đều là nuốt sống rồi, hoặc là sau khi xé nát thì ngay cả thịt hay xương cốt ăn hết, không có khả năng lưu lại khung xương hoàn hảo, càng không có khả năng tùy ý để nó trôi trên mặt biển như vậy.
Thoạt nhìn là hài cốt rất bình thường, ở chỗ này ngược lại không bình thường rồi.
- Ở đâu ra? Chẳng lẽ là trên Vạn Tuế Sơn đến rơi xuống hay sao?
Tần Mệnh có chút thất thần, nghĩ tới khả năng thật không thể tin được. Mảnh Thần Sơn trấn thủ thời không kia vậy mà có thể rớt xuống thứ đồ như vậy? Là may mắn rơi xuống, hay là như thế nào rồi?
Tần Mệnh mò khung xương lên, đa số nơi vô cùng yếu ớt, giống như bóp một cái là vỡ, nhưng là cánh tay cùng xương sọ lại óng ánh sáng long lanh, trong bóng đêm hơi hiện ra màu hồng ám quang, biểu hiện ra sự bất phàm của nó.
- Cái này thật sự là một từ trên Vạn Tuế Sơn rơi xuống? Một khung xương theo Vạn Tuế Sơn vượt qua Thời Không Trường Hà? Chậc chậc, lợi hại. Phía trên này có lực lượng thời không hay không? Tần Mệnh càng xem càng thấy bộ xương này không đơn giản, có thể ở trên Vạn Tuế Sơn tồn lưu đến bây giờ, còn còn sót lại năng lượng yếu ớt, hoặc là nhận lấy ảnh hưởng nào đó, hoặc là khi còn sống là đại nhân vật.
- Muốn gặm xương cốt hay không?
Tần Mệnh quơ quơ trước mặt Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngạo kiều quay đầu, vung hắn cái mắt trắng, chó mới đi gặm xương.
Tần Mệnh suy nghĩ, liền đem khung xương này thu vào không gian giới chỉ, trực giác nói cho hắn biết, nói không chừng sau này lại có chỗ dùng đến.
Tần Mệnh cùng Bạch Hổ cũng không có chú ý đến, tại một khắc khung xương tiến vào không gian giới chỉ này, trong hốc mắt trỗng rống của nó bỗng nhiên nổi lên đạo ánh sáng nhàn nhạt, lóe lên rồi biến mất.