Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 87 - Chương 87 - Mượn Kiếm (2)

Chương 87 - Mượn kiếm (2)
Chương 87 - Mượn kiếm (2)

Tần Mệnh tiếp tục nướng cá, thản nhiên tự tại, người nấp trong sơn cốc cũng không vội vã đi ra, cho đến khi sắc trời dần tối, đám người rời đi kia cũng không trở về, Tần Mệnh mới thở phào nhẹ nhõm, người nọ chậm rãi đi ra.

- Đến một chút? Vừa mới xong.

Tần Mệnh tách miếng cá ra, một nửa đặt ở trên chiếc lá cây bên cạnh, một nửa tự mình ăn.

Người nọ đứng rất lâu, cho đến khi Tần Mệnh ăn không sai biệt lắm, hắn mới chậm rãi dựa qua đi tới, lại nhìn Tần Mệnh, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, có thể là thật sự đói bụng, rất nhanh ăn xong.

Tần Mệnh cũng đem miếng cá kia của mình đưa cho hắn.

Hắn cũng không khách khí, nhận lấy ăn như hổ đói.

Tần Mệnh cái gì cũng không hỏi, cứu hắn là một công việc tiện tay mà thôi, nhưng không có nghĩa là muốn xen vào, nhìn trang phục của đám người kia giống như đến từ thế lực đặc thù nào đó, càng không thể xen vào.

Đêm khuya, người kia không rời đi, cuộn mình sau đám cỏ mây, hắn gầy như củi, quần áo rách nát giống như vải, xiềng xích nặng nề treo ở cổ tay, cổ chân cùng thắt lưng, siết ra vết máu nhìn thấy mà giật mình. Hắn tóc tai bù xù, mặt bám đầy máu, nhìn không ra bộ dáng chân thật.

Trong bóng tối, ánh mắt hắn trống rỗng, không có tiêu cự nhìn cỏ dại trước mặt, thân thể gầy yếu đơn bạc, cũng không biết là lạnh hay đau, thỉnh thoảng run rẩy vài cái.

Tần Mệnh không đuổi hắn đi, ngồi xếp bằng tĩnh dưỡng ở gần thác nước, nuốt đầy khí tức sinh mệnh trong thiên địa, điều chỉnh tinh khí thần cùng trạng thái.

Một đêm không có việc gì, không ai quấy rầy ai, đám người kia không trở về nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mệnh đi tới bên sợi đằng xanh, nhíu mày nhìn người đang ngủ say bên trong.

Hắn thoạt nhìn giống như là một thiếu niên, tuổi cũng không lớn, nhưng toàn thân đều là thương tích, giống như đã chịu đựng rất nhiều tra tấn.

Tần Mệnh từ trong bao phục lấy ra hai khỏa linh thảo cùng một bộ quần áo sạch sẽ, đặt ở bên cạnh hắn.

Thiếu niên từ trong mộng bừng tỉnh, nhưng không có hoảng loạn hay sợ hãi.

- Ta không có ác ý, tặng ngươi.

Tần Mệnh chỉ linh thảo cùng quần áo trên mặt đất, lui về phía sau hai bước, đi ra sơn cốc.

Thiếu niên kinh ngạc nhìn quần áo và linh thảo dưới chân, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Tần Mệnh rời khỏi sơn cốc, lặn lội trong rừng rậm ẩm ướt, tiếp tục chạy đi. Thực lực của hắn rất nhỏ yếu, không cẩn thận liền có thể lâm vào tử cảnh, cho nên có thể tránh được nguy hiểm đều tận lực tránh né, càng tận lực không nên trêu chọc Linh Yêu, trước tiên trở lại Chủ Tế Sơn Tùng quan trọng hơn, nơi đó tương đối mà nói phải an toàn hơn rất nhiều.

Nhưng giữa trưa, Tần Mệnh dừng lại bên dòng suối, nhìn lại rừng rậm, một bóng người đang lảo đảo đi theo, là thiếu niên tối hôm qua.

Tần Mệnh thở ra, bất đắc dĩ nói:

- Thật xin lỗi, ta có thể giúp ngươi chỉ có nhiều như vậy, ta chỉ là Linh Võ cảnh, cũng có rất nhiều phiền toái, ngươi đi theo ta không phải chuyện tốt.

Thiếu niên đứng trong bóng cây tối tăm, cúi đầu không nói một lời, tóc tai bù xù, khí tức rất lạnh, làm cho người ta có cảm giác rất quái dị.

- Cáo từ, có duyên gặp lại.

Tần Mệnh đang muốn xoay người, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn cởi bỏ Đại Diễn Cổ Kiếm, đi về phía thiếu niên:

- Ta thử xem có thể mở xiềng xích ngươi ra hay không.

Thiếu niên nâng hai tay lên, xiềng xích thoạt nhìn rất nặng nề, đè ép hai tay hắn khẽ run rẩy.

Tần Mệnh xách kiếm thăm dò vài lần, tìm vị trí tốt, cổ kiếm cắt nghiêng, tiếng loong coong vang lên, hỏa tinh văng khắp nơi, nhưng xiềng xích lại không bị cắt ra, chỉ lưu lại một dấu vết rất nhỏ.

Tần Mệnh không thể tưởng tượng nổi, xiềng xích này có chất liệu gì? Đại Diễn Cổ Kiếm gọt sắt như bùn, vô cùng sắc bén, lực đạo của mình cũng rất lớn, sao lại không cắt được nó.

Ánh mắt trống rỗng của thiếu niên hơi lắc lư, bình tĩnh nhìn dấu vết ấn rất nhỏ kia.

- Ta thử lại một chút.

Tần Mệnh kéo hắn đi tới bên cạnh, đặt xiềng xích trên tảng đá đầy rêu. Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, Đại Diễn Cổ Kiếm giơ cao, kiếm thể khẽ rung, kiếm khí lăng liệt, một cỗ kiếm thế nặng nề không tiếng động tràn ngập.

- Bang!!

Tần Mệnh một kiếm bổ xuống, tiếng loong coong điếc tai vang vọng về rừng già, lại lưu lại dấu vết, nhưng xiềng xích ngoại trừ run rẩy nhẹ, không có dấu hiệu bị đứt.

- Ta thử lại lần nữa!

Tần Mệnh liên tục bổ năm kiếm, tuy rằng vẫn không có bổ ra, nhưng đại khái đã xác định được độ cứng của xiềng xích, trong lòng hiểu rõ. Hắn hơi hoạt động bả vai, không còn cố kỵ nữa, ánh mắt hơi ngưng tụ, sơn hà trọng kiếm từ trên cao bổ mạnh xuống.

Toàn lực một kích, không có bất kỳ chút giữ lại nào.

Bang! Sao lửa bắn tung tóe!

Phía trên xiềng xích vẫn chỉ để lại một dấu vết nông cạn, không khác gì vừa rồi.

Nó khó khăn như vậy! Khóa một đứa trẻ, tại sao chứ?

Đây đâu phải là xiềng xích, quả thực có thể làm vũ khí phòng ngự.

Tần Mệnh đụng vào xiềng xích, tựa hồ không có chỗ gì đặc thù, nhưng chính là bổ không ra, hắn lần thứ hai thử sơn hà trọng kiếm ba lần, kết quả đều không thành công, ngược lại đem hai tay hắn chấn đến đau nhức.

Thiếu niên cúi đầu, hai mắt trống rỗng bình tĩnh nhìn dấu vết trên xiềng xích.

- Thật sự xin lỗi.

Tần Mệnh nhún vai, người này có cổ quái, xiềng xích này có cổ quái, chuyện này cũng có cổ quái. Quên đi, tận tâm ý là tốt rồi, thực lực của mình quá yếu, bất lực.

-.....

Thiếu niên há miệng, thanh âm mơ hồ không rõ.

- Cái gì?

- Kiếm.

Thiếu niên nâng mắt lên, ánh mắt xuyên qua mái tóc rối bời, nhìn chằm chằm Đại Diễn Cổ Kiếm mà Tần Mệnh đang thu hồi.

- Thanh kiếm của ta?

- Kiếm. Cho ta mượn...

Thiếu niên nâng tay phải gầy gò lên.

- Cái này không được.

Tần Mệnh cự tuyệt, Đại Diễn Cổ Kiếm là bảo kiếm trân quý nhất của hắn, cũng là lễ vật lão gia tử tặng, sao có thể cho người xa lạ mượn.

Thiếu niên nắm lấy cánh tay Tần Mệnh, bàn tay khô héo úa vàng, lực lượng lại rất lớn, phía sau mái tóc rối bời của hắn, đôi mắt kia hơi lắc lư:

- Cho ta mượn. Trong chốc lát...

Bình Luận (0)
Comment