Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 871 - Chương 871 - Hải Cốt Khôn Cùng (2)

Chương 871 - Hải Cốt khôn cùng (2)
Chương 871 - Hải Cốt khôn cùng (2)

Thọ nguyên có ý nghĩa là tuổi tác!

Dù thế nào cũng khôi phục sức sống, dù thế nào cũng muốn trở nên mạnh mẽ, tuổi tác con người là có hạn chế, mặc dù là Tần Mệnh có vĩnh hằng truyền thừa, nhưng bây giờ thứ hắn nắm giữ chỉ là da lông mà thôi, tối đa so người bình thường kéo dài chút ít tuổi tác, chịu không được như vậy ‘tiêu hao’ a. Hơn nữa tuổi cùng tốc độ tu luyện trực tiếp móc nối, theo tuổi trôi qua, cơ thể hao tổn, tốc độ tu luyện sẽ giảm xuống sâu sắc.

Tần Mệnh cẩn thận tra xét lại tra, suýt chút nữa liền choáng luôn. Năm mươi năm!

Tần Mệnh mất đi ít nhất năm mươi năm thọ nguyên!

Nói cách khác, Tần Mệnh hiện tại tương đương với sáu mươi tám tuổi?

Mặc dù sống sót rồi, đáng được ăn mừng, nhưng là đột nhiên biến thành sáu mươi tám tuổi, Tần Mệnh còn là rất khó chấp nhận. Một cái chớp mắt năm mươi năm? Tần Mệnh chân thật lĩnh giáo được sự khủng bố của Vạn Tuế Sơn, cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là năm tháng vô tình.

- Sáu mươi tám liền sáu mươi tám đi, tốt xấu còn sống! Còn sống so với chết vẫn tốt hơn. Ta có vĩnh hằng truyền thừa, cố gắng nghiên cứu, nói không chừng có thể khôi phục.

Tần Mệnh an ủi bản thân, dù có khó chấp nhận thế nào, cũng đã là sự thật rồi. Nhưng là nhìn qua Hải Cốt trắng xoá, lại từng đợt thất thần hoảng hốt. Đỉnh điểm của chết chóc, nhất định là sống!

Một giọng nói đột nhiên tại vang lên bên tai, cả kinh Tần Mệnh lóe sáng linh quang, một tay quơ lấy Bá Đao, xoay người đứng lên, cái thứ quỷ quái gì thế này?

- Rầm rầm.

Theo Tần Mệnh quay cuồng, một sợi xiềng xích trắng ngọc tung bay ở trước mắt, trên xiềng xích treo chỉ Tiểu Bạch Quy.

Tiểu Tổ?

Tần Mệnh kinh hãi bị kinh hỉ ngăn chặn, một cái kích động không có đứng vững, ngửa mặt ngã xuống đất, đập vụn xương trắng đầy đất. Tiểu Quy rơi vào trên bả vai Tần Mệnh, mai rùa run mấy cái, không tâm tư nói chuyện cùng Tần Mệnh, biểu lộ ngưng trọng nhìn xem Hải Cốt mênh mông.

- Ngươi đã tỉnh!

Tần Mệnh kích động, đúng là đã tỉnh rồi, thật tốt quá!

Tiểu Quy đã trầm mặc thật lâu thật lâu, buồn bã nói:

- Biết rõ bây giờ ta đang ở muốn cái gì không?

- Ngươi biết Vạn Tuế Sơn?

Trước mắt Tần Mệnh sáng ngời, Tiểu Tổ tông này nên hiểu rõ hơn về Vạn Tuế Sơn.

- Không phải.

- À? Vậy ngươi... Biết rõ phương pháp xử lý rời khỏi nơi này?

- Không phải.

- Ngươi biết Thời Không Trường Hà?

- Không phải.

- Vậy là...

- Ta suy nghĩ... có nên một móng vuốt đập chết ngươi hay không.

-...

Tiểu Quy xê dịch thân thể, chăm chú nhìn Tần Mệnh:

- Nhìn vào mắt ta.

- Làm sao?

- Ta đối đãi ngươi không tệ đi?

- Coi như cũng được.

- Vì cái gì lại hại ta?

- À?

- Đầu gặp mưa rồi a? Đây là đâu, đây là Vạn Tuế Sơn a, Thần Sơn trấn thủ Thời Không Trường Hà a! Biết rõ là có ý gì sao? Cái này chính là một trong ba nghìn Đại Đạo a, đây mới thực là Thiên Đạo diễn biến! Chính ngươi tìm đường chết, ta không ngăn cản, ngươi đây đừng lôi kéo ta a!

Tiểu Quy đã lâu không tỉnh, một giấc này ngủ được rất thoải mái, sảng khoái tinh thần. Nhưng là, nhìn lấy cảnh tượng trước mắt, cảm thụ được thời không trôi qua dị thường, nó sửng sốt, dại ra rồi, suýt chút nữa sẽ khóc rồi.

Xảy ra chuyện gì? Lão tử chỉ ngủ một giấc, không có làm gì chuyện thương thiên hại lí a, trước khi ngủ vẫn còn Huyễn Linh Pháp Thiên, vừa mở mắt, nha? Lão tử làm sao ở Vạn Tuế Sơn rồi?

Đôi má Tần Mệnh co rút lại, miễn cưỡng lách ra nụ cười tươi:

- Ngoài ý muốn! Thật sự là ngoài ý muốn!

Tiểu Quy ngẩn đầu thở dài, mặt mũi tràn đầy ưu thương:

- Cổ nhân nói có lý, thời điểm ông trời cho ngươi đóng lại một cánh cửa, còn có thể thả ra một con chó. Lão tử bị giam một vạn năm, đã đủ xui xẻo, hết lần này tới lần khác lại gặp ngươi cái loại tên điên không tìm đường chết không dễ chịu này.

- Chúng ta còn sống liền có cơ hội, tổng có thể rời khỏi nơi này.

Tần Mệnh cũng không biết làm sao tiếp lời của nó rồi.

Tiểu Quy nhìn xem Hải Cốt vô biên vô hạn:

- Bắt đầu đi.

- Bắt đầu cái gì?

- Tự sát a, chết sớm sớm gửi hồn người sống, kiếp sau biến thành cây đi, tìm một chỗ đâm cái rễ, đừng lăn qua lăn lại nữa. Ta trước kia đã chỉ điểm qua ngươi, trên đời không việc khó, chỉ cần chịu vứt bỏ. Vứt bỏ rồi, liền thoải mái rồi.

Tần Mệnh nhìn chằm chằm nó cả buổi, nghẹn ra một câu:

- Nếu không ngươi ngủ tiếp một lát?

- Hổ trắng của ta đâu?

- Là của ta.

- Đừng nói sang chuyện khác, hổ trắng của ta đâu. Một câu, có nó có ngươi.

- Hẳn là bị thu vào Vạn Tuế Sơn rồi. Ta đều còn sống, nó cũng không sao chứ.

Tần Mệnh đứng lên nhìn qua phương xa. Hải Cốt mênh mông vô biên, núi xương nhấp nhô liên miên không dứt, chỗ đó có bông tuyết tung bay đầy trời, sương mù mông lung, nhưng nghĩ lại, chỗ đó không phải bông tuyết, là tro cốt phất phới !

Tần Mệnh càng xem càng hoảng hốt, cũng càng cảm thấy may mắn. Bỗng nhiên cảm giác, mất đi năm mươi năm thọ nguyên đổi rồi một hồi sinh mệnh, có lẽ không hề thiệt thòi. Vì cái gì ta vẫn còn sống? Chẳng lẽ là bởi vì hoàng kim huyết, hay là... Tần Mệnh chợt nhớ tới câu nói kia của Táng Hải U Hồn, nếu như trốn không được Vạn Tuế Sơn, tận lực không nên phản kháng. Chẳng lẽ trong lời nói có ảo diệu? Không phản kháng là có thể sống?

Bình Luận (0)
Comment