Tần Mệnh đi lên phía trước vài dặm, ngoài ý muốn phát hiện một di cốt hài đồng. Nó xếp bằng ở trong Cổ Hải mênh mông, cúi đầu, ôm lấy hai tay, toàn thân khung xương nguyên vẹn, nhưng tràn đầy dấu vết của thời gian, rơi lấy tro cốt dày đặc. Hài cốt một đứa trẻ làm sao có thể giữ lại nguyên vẹn?
Chỉ có một giải thích, người này nhân sinh trước đó vô cùng cường hãn, nhưng lại bởi vì xông lầm vào Vạn Tuế Sơn, lui trở về lúc còn nhỏ. Tần Mệnh lắc đầu, không khỏi thay hắn đáng thương.
Tiểu Tổ thúc giục:
- Điều tra.
- Tra cái gì?
Tiểu Tổ trợn mắt trừng một cái:
- Tương lai ngươi sẽ không chết già, ngươi sẽ chết vì đần! Bộ xương cốt này trước kia nhất định là một đại năng, điều tra có không binh khí võ pháp gì a.
- Vừa rồi ai nói cảnh giới không dùng đến, chờ chết là tốt rồi?
- Chết cũng phải bị chết tiêu sái chút a.
- Chúng ta thương lượng chuyện này được không?
- Chuyện gì?
- Nhiệm vụ dạy dỗ Bạch Hổ liền giao cho ta, bình thường ngươi tận lực đừng cùng nó nói chuyện.
Tần Mệnh rất phiền muộn, cái tên tiểu vương bát này lúc ngủ, còn rất nhớ nhung, nhưng khi nó thật tỉnh rồi, liền hận không thể bóp chết nó.
- Bạch Hổ lớn bao nhiêu?
- Dài hơn ba thước rồi, Địa Võ Cảnh nhất trọng thiên.
- Có thể nói chuyện không?
- Sẽ không nói chuyện, cũng nghe không hiểu tiếng người. Không tin ngươi gặp mặt gọi nó tiếng cha, nó khẳng định không hiểu.
Tần Mệnh vòng quanh xương trắng tra xét vài vòng, còn thật phát hiện cái hộp sắt rách nát, mở ra xem xét, bên trong lấy chút ít cuốn da, nhưng không đợi thò tay dây vào, một trận gió thổi qua đến, toàn bộ liền biến thành tro tàn. Thời gian quá lâu.
Rống...
Một tiếng kêu to truyền đến để cho da đầu người ta run lên, khô lâu một Cự Viên cao hơn năm thước ở bên trong xương trắng phía trước giãy dụa, giống như là muốn leo ra khỏi Hải Cốt, mạnh mẽ làm hỏng mặt đất, nhấc lên xương vỡ đầy trời, nó ngẩn đầu thét dài, táo bạo hung tàn.
Tần Mệnh kinh sợ thối lui, dẫn theo Bá Đao sẵn sàng trận địa đón địch, nhưng là Cự Viên kia đang giãy dụa đột nhiên cứng đờ, tiếp theo nứt vỡ thành xương cốt lộn xộn, rơi vãi tại trong Cổ Hải.
Như thế nào rồi? Tần Mệnh kinh nghi, Tiểu Tổ đều có chút há mồm.
- Huyễn cảnh?
- Oán niệm?
Một người một rùa trao đổi ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Ầm ầm!
Một đầu Man Ngưu màu xanh, từ hài cốt đến sừng trâu đều là màu tím, dài hơn trăm thước, phát ra tiếng gầm thét rung trời, tại trong Cổ Hải mênh mông chạy như điên, nó thật sự là quá lớn, chấn đến cả phiến Hải Cốt đều phải rung rung, phun ra nuốt vào lấy trận trận hào quang đáng sợ, gần như vỡ vụn hư không, muốn đạp vỡ biển xương, long trời lở đất, cuồng bá táo bạo, nhưng chỉ là điên cuồng trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh đã tiêu tán không thấy.
- Ngao...
Một nữ tử tóc tai bù xù, dữ tợn, điên cuồng, phát ra tiếng thét thê lương, nàng đụng ra Hải Cốt, bay lên trời, vòng động lên xiềng xích tà ác, giống như là muốn nổ tung cấm chế, muốn rời khỏi nơi này.
- Không... Không... Không...
Một nữ hài tử bò trong Hải Cốt, thét lên, bi thương gào thét, chỉ vào trời xa, mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt.
- Đi xuống đi... Sống sót... Đi xuống đi... Sống sót...
Một vị lão giả chống lấy quải trượng, suy yếu đi trong Hải Cốt mênh mông, nửa người hắn đã thành xương cốt, nhưng vẫn đang kiên định mà đi tới, đi thẳng về phía trước, đi vào Hải Cốt, một hồi gió mạnh mẽ thổi tới, nghiền nát toàn thân hắn, bị thổi thành tro tàn.
Tần Mệnh cùng Tiểu Tổ càng đi về phía trước càng là kinh hãi, những thứ này là oán niệm, chẳng phải là tái hiện tình cảnh?
Vô tận năm tháng trước, những người này, những yêu này, đều từng ở chỗ này giãy dụa qua, rồi lại mang đau khổ cùng tuyệt vọng thật sâu, biến thành một đống xương trắng, lưu lại chỉ có oán niệm mãi không qua đi, cùng với chấp niệm rời khỏi nơi này. Trong đó không thiếu thế hệ kinh thái tuyệt diễm, hoặc là nhân vật rung động một thời đại.
Nhìn xem hài cốt bên trong Vạn Tuế Sơn, số lượng hàng tỉ, không ai còn sống rời khỏi.
- Ngươi nói, ngươi được không?
Tiểu Tổ ưu thương rồi, trước kia cảm thấy sống lâu, có thể lại sống dai cũng đã không tiêu hao nó được như Vạn Tuế Sơn vậy. Tiểu Tổ trước kia chưa từng nghĩ tới cái chuyện tử vong xa xôi này, hiện tại không nghĩ cũng không được. Tần Mệnh chết tiệt này hố hàng a, lão tử thật sự là khổ tám đời.
- Ta là Bất Tử Vương.
- Có ý tứ gì.
- Kẻ bị tử thần vứt bỏ.
Tiểu Tổ không nói chuyện, chỉ là rớt cái đầu xuống, bờ mông nhắm ngay Tần Mệnh.
- Bản thân lĩnh hội đi.
- Nơi này có cái mai rùa.
Tần Mệnh phát hiện mai rùa khổng lồ, tối thiểu dài ba mươi thước, lặng yên mà nằm trong đống xương, lộ ra cỗ khí thế trầm trọng, nhìn dường như không thể phá vỡ.
Cự Quy đã chết ngay cả xương cốt cũng không thấy nữa, mai rùa vậy mà vẫn còn, không thể không nói là kỳ tích.
- Thuộc về ta.
Tiểu Quy vung lên móng vuốt, mai rùa lớn đến ba mươi thước liền thu vào trong vỏ của nó.
- Ngươi còn có Sinh Mệnh Thủy không? Cho ta một ít.
- Không còn, một giọt cũng không dư.
Tiểu Quy không chút khách khí về một câu.
- Ta có.
- Ngươi có cái ‘chim’.
-...