Đó là đầu Cự Mãng chân thật, khổng lồ không gì sánh được, cuốn lấy toàn bộ đỉnh núi, vô số xương trắng bị nghiền nát, hình thành cảnh xương trắng cuốn lên như thủy triều như tuyết lở, hướng phía dưới núi lao nhanh. Nó nhìn thấy kết cục của Kim Điêu, lòng thấy đau buồn.
- Chúng ta bình tâm tĩnh khí trò chuyện một chút, ngươi đối với Vạn Tuế Sơn rốt cuộc hiểu được nhiều ít?
Tần Mệnh bay đến núi xương phía trước, hỏi Tiểu Tổ.
- Tiến vào Vạn Tuế Sơn, chỉ cần nắm chắc một cái tôn chỉ.
- Cái gì tôn chỉ?
- Đợi chết!
-...
- Không phục?
- Trước khi chết, ta khẳng định đem ngươi hầm canh rồi.
Tần Mệnh nhìn qua sương mù nặng nề trên bầu trời, nếu như ta bay đến phần cuối, sẽ là cái gì? Vạn Tuế Sơn sẽ để cho ta bay đến phần cuối sao?
- Đúng rồi, Tiểu Tổ, ta nhặt được bộ xương cốt, hình như là từ Vạn Tuế Sơn rơi xuống.
- Ngươi cho rằng Vạn Tuế Sơn là giỏ rau nhà của ngươi sao, còn rớt xuống xương cốt? Tại sao ngươi không nói rớt xuống một mỹ nữ trơn bóng a.
- Nói chuyện đứng đắn!
- Tần Mệnh?
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ dưới núi truyền đến.
Chân núi tụ lấy chút ít hài cốt khổng lồ, như là căn phòng làm bằng xương, nương tựa lấy núi xương, bên trong liên tiếp đi ra hơn mười vị nữ tử, cầm đầu là vị mỹ phụ, nhìn qua đỉnh núi, nắm chặc kiếm sắc, trong mắt tụ đầy sát ý.
- Thật đúng là Tần Mệnh? Ta không phải đang nằm mơ?
- Thật đúng là âm hồn bất tán, chỗ nào cũng đều có thể gặp được các ngươi.
Tần Mệnh có chút ngoài ý muốn, lại là đám vu nữ ngày đó bị hắn hố vào Vạn Tuế Sơn. Các nàng vậy mà không chết?
- Ông trời mở mắt, trước khi chết có thể thành toàn tâm nguyện của ta.
Mỹ phụ chính là Y Tuyết Nhi, bị Vạn Tuế Sơn bao phủ trong nháy mắt vượt qua hai mươi năm, từ tuổi trẻ đến trung niên, cũng may cảnh giới không có thoái hóa, vẫn còn là Địa Võ tam trọng thiên.
Thời điểm các nàng bị cuốn vào Vạn Tuế Sơn, đều cho là mình sẽ phải chết rồi, không nghĩ tới về sau lại tỉnh rồi. Nhưng, bảy mươi người chỉ còn lại mười sáu người các nàng, hơn nữa tuổi đều đã phát sinh biến hóa cực lớn. Cái này làm cho các nàng một lần sụp đổ, qua thật lâu mới miễn cưỡng chấp nhận hiện thực. Các nàng đã ở chỗ này ẩn nấp thật lâu, cố gắng khôi phục, thích ứng lấy thân thể toàn thân, cố gắng tu luyện, tránh né các cường giả khác tập kích.
Nơi này là Vạn Tuế Sơn, không có ai lại cố kỵ thân phận của các nàng, nếu như bất hạnh đụng phải những kẻ săn giết dã man phát cuồng kia, chuyện gì cũng đều làm ra được. Không nghĩ tới, nấp lâu như vậy, ông trời lại đưa Tần Mệnh đến trước mặt các nàng rồi.
- Tần Mệnh, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Các vu nữ khác con mắt đều muốn phun ra lửa, nếu như không phải Tần Mệnh hại, các nàng nói không chừng còn có thể né tránh Vạn Tuế Sơn. Nhiều tỷ muội như vậy, chớp mắt chỉ còn lại các nàng, mặt khác toàn bộ biến thành xương trắng, còn có tám người già nua đến mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, làn da khô nứt, đối với bất kỳ một nữ tử nào yêu cái đẹp mà nói, đây đều là thù oán không thể tha thứ. Các nàng đã không chỉ một lần mơ tới tự tay giết Tần Mệnh, tốt nhất là có thể hành hạ chết.
Thật không nghĩ tới a, Vạn Tuế Sơn lại cũng thu Tần Mệnh đi vào rồi.
- Ngươi làm gì các nàng rồi?
Tiểu Tổ bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, ghé vào bên tai Tần Mệnh nói nhỏ:
- Có chút người không tệ, bắt toàn bộ! Dưỡng lên! Làm nữ nô! Đời đời con cháu sinh sôi nảy nở, nói không chừng ngươi có thể ở Vạn Tuế Sơn khai sáng một chủng tộc.
Tần Mệnh quyết đoán bỏ qua, đến lúc nào rồi còn có tâm tư nói đùa. Trong những người này thậm chí có ba Địa Võ tam trọng thiên, còn lại yếu nhất đều là Huyền Võ lục trọng thiên. Đám người kia nếu quả thật theo đuổi không bỏ muốn giết hắn, hắn thật không nhất định có thể đào tẩu. Nhìn biểu lộ đám vu nữ này, một khi rơi xuống trong tay các nàng, không đem hắn lột da mới là lạ.
Nữ tử một khi trở nên hung ác đến, cơ bản không có xem nam tử là cái gì cả.
- Là các ngươi nhất định muốn truy sát ta, mặc kệ phát sinh cái gì, các ngươi đều phải tự chịu trách nhiệm. Chết hay tổn thương là tự làm tự chịu, không trách được người khác.
Tần Mệnh cười lạnh.
- Có thể gặp được người như vậy, muốn mắng ai liền mắng, muốn mắng thế nào liền cứ mắng, người khác vẫn không thể cãi lại, muốn giết ai thì giết, muốn giết thế nào thì giết, người khác cũng vẫn không thể phản kháng. Làm sao, các ngươi là trung tâm thế giới sao?
Y Tuyết Nhi nhìn Tần Mệnh như là nhìn thấy kẻ thù, hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Ta muốn cho ngươi biến thành một bộ xương trắng tại Vạn Tuế Sơn này.
- Một đám tiện nhân.
- Ngươi dám lặp lại lần nữa?
- Một đám tiện nhân!
- Vây lại cho ta! Ta muốn cho hắn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
Mười lăm vị vu nữ toàn bộ triệt toái phía sau hơn trăm mét, đem tòa núi xương cao ba trăm thước này vây khốn, các nàng toàn bộ mở ra võ pháp, tách ra cường quang rực rỡ tươi đẹp, khí tức tập trung vào Tần Mệnh.
Nếu ông trời đã cho các nàng cơ hội báo thù, các nàng tuyệt đối không từ bỏ, hôm nay phải vây khốn Tần Mệnh.