Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 889 - Chương 889 - Đồng Tuyền

Chương 889 - Đồng Tuyền
Chương 889 - Đồng Tuyền

Đồng Tuyền đi lại lảo đảo, lên lên xuống xuống trốn chết trong Hải Cốt, giẫm vỡ xương trắng, lưu lại dấu chân thật sâu. Toàn thân nàng đẫm máu, tóc tai bù xù, y phục phá như lam lũ, chật vật không ra bộ dáng, nghiêm trọng nhất chính là Linh lực thuẫn lúc sáng lúc tối, giống như tùy thời khả năng dập tắt.

Muốn đến cực hạn rồi!

Đồng Tuyền đung đưa ánh mắt quật cường cùng phẫn nộ, càng đau khổ thật sâu, nàng cố nén nước mắt, không muốn chảy ra.

- Mau mau, tại chỗ đó, tập trung nàng.

- Tách ra, đều tách ra cho ta, vây quanh.

- Bắt sống, ta muốn sống, ha ha.

- Giết năm người của lão tử, lão tử muốn lên nàng năm lần.

Ngoài nghìn trượng, có đám nam nữ đang hô to la hoảng đuổi theo, hưng phấn, xao động, hưởng thụ lấy cảm giác săn bắt con mồi.

- Bành!

Đồng Tuyền lảo đảo đá vào trên xương cốt nhô ra ở phía trước, xương cốt óng ánh như ngọc, chỗ đứt gãy bén nhọn như đao. Nàng đi lên một bước này, lập tức mở ra miệng vết thương thật sâu, còn vạch đến xương cốt, máu chảy như rót, rơi vãi trong đống xương, lưu lại từng mảnh tinh hồng, thân thể nàng mất cân đối, lảo đảo ngã nhào.

- A...

Nàng đau đớn có chút co rút, thống khổ than nhẹ.

Linh lực thuẫn đau khổ kiên trì cũng tại thời điểm này dập tắt, linh lực trong cơ thể gần như khô kiệt.

Đồng Tuyền trong lòng một hồi tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn qua Hải Cốt trắng xoá phía trước, xương thú xương người dữ tợn vô biên vô hạn, trong rất nhiều đống xương dâng lên hơi lạnh yếu ớt, đó là oán niệm của kẻ từng đã sống lưu lại, nghìn năm không tiêu tan.

Chẳng lẽ ta Đồng Tuyền cũng sẽ phải trở thành một phần bên trong đống hài cốt vô tận này?

Óán niệm của ta cũng phải vĩnh viễn giam cầm ở chỗ này?

Không!! Không!!

Nước mắt quật cường trên hốc mắt Đồng Tuyền rốt cục chảy xuống đôi má, thân thể chồng chất vết thương có chút cuộn lấy mình, hai tay nắm chặt xương vỡ, bóp nát bấy trong tay.

Nàng tung hoành Cổ Hải, lưu lạc lấy uy danh, chưa từng hối hận qua một chuyện, nhưng lúc này đây, nàng thật sự đã hối hận, ta tại sao phải rời khỏi Cổ Hải, tại sao lại muốn tới U Linh hải vực? Vì cái gì!!

Đồng Tuyền cuộn lấy mình, chôn sâu trong đống xương, phát ra tiếng than nhẹ thống khổ.

- Ha ha, bắt được ngươi rồi.

- Nhìn xem ngươi còn chạy đi đâu.

- Ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Lại cuồng a, lại gọi a, lại phản kháng a.

Một đám nam nữ từ bốn phương tám hướng vây đi qua, cầm đầu là vị công tử văn nhã, tướng mạo anh tuấn tiêu sái, chỉ là ánh mắt âm tàn đã phá hủy mỹ cảm chỉnh thể. Hắn liếm liếm bờ môi, thưởng thức thân thể uyển chuyển của Đồng Tuyền, y phục rách rưới kề sát trên thân thể, phác họa ra hình dáng lồi lõm, máu tươi tinh hồng cùng da thịt trắng tuyết tôn nhau lên, có loại mỹ cảm khác, để hắn nhìn đến huyết mạch phun bày ra.

- Lão đại, hiện tại bắt đầu sao? Ngài lên trước, chúng ta thay ngươi nhìn.

Một bọn nam nhân hung dữ nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyền, tiện nhân, giết năm người của chúng ta, hôm nay nhất định lại để cho ngươi sống không bằng chết.

Đồng Tuyền nhắm mắt lại, cố nén ngược lại oán hận cùng không cam lòng, phóng thích điểm linh lực còn lại, muốn giết chết chính mình.

Nàng tình nguyện tự sát, cũng không muốn bị bọn này gia hỏa dơ bẩn làm bẩn thân thể.

- Đừng! Nghìn vạn lần đừng làm như vậy!

Nam tử quái dị mà cười cười, đi về hướng Đồng Tuyền:

- Ngươi cho rằng tự sát có thể giải thoát rồi? Có tin ta đem thi thể của ngươi lột sạch, treo trên đỉnh núi, để cho người lui tới miễn phí thưởng thức thân thể của ngươi hay không?

- Súc sinh!

Đồng Tuyền giận dữ đứng dậy, nhưng lại bởi vì thương thế trên chân, lảo đảo một cái, quỳ trên mặt đất, đau nhức khiến sắc mặt nàng tái nhợt, run nhè nhẹ.

Nam tử cúi người, ghé vào trước mặt Đồng Tuyền, tà ác mà cười cười:

- Chúng ta bị nhốt tại Vạn Tuế Sơn, sớm muộn gì cũng đều chết, ai cũng không có lựa chọn khác. Nhưng cách chết làm sao, chúng ta vẫn là có thể lựa chọn. Ngươi cứ nói xem?

- Cút!

Đồng Tuyền ngẩng đầu, ở bên trong mái tóc dài rối tung, cặp mắt kia lạnh giá như đao.

- Một cơ hội cuối cùng, quy thuận ta! Làm nữ tử của ta!

- Ngươi cũng xứng?

- Nhận rõ hiện thực đi, ngươi trước kia khả năng rất mạnh, nhưng cũng chỉ là trước kia.

- Phi.

Đồng Tuyền phun nhổ nước miếng.

- Ha ha, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Nam tử cũng không cùng nàng nói nhảm, vươn người đứng dậy, lui về phía sau vài bước, đột nhiên phất tay:

- Trói lại cho ta!

Đồng Tuyền biểu lộ hung ác, đột nhiên tháo chạy, thẳng hướng nam tử, nàng điều động Linh lực cận tồn trong cơ thể, phất tay đánh ra ánh lửa màu tím. Tiếng ầm ầm trầm đục, không gian rung chuyển, hài cốt trên mặt đất đều như mọc thành phiến phá lên, lửa cháy mạnh như là từ miệng núi lửa phun trào ra, lăng không hiện lên, lửa tím lao nhanh, xoay tròn lên vòng xoáy mãnh liệt, phún mạnh đi qua phía nam tử.

Nhiệt độ cao cực nóng vặn vẹo lên không gian, đem hài cốt đều muốn hòa tan, cả kinh các nam nữ tử khác sợ hãi thoát đi. Nữ nhân này chính là dùng ngọn lửa quỷ dị này thiêu năm vị Địa Võ của bọn hắn thành tro tàn, không, ngay cả tro tàn đều không có còn lại.

- Nỏ mạnh hết đà mà thôi, điểm ấy Linh lực cũng muốn giết ta?

Nam tử cười lạnh, vung tay vung ra chuôi quạt màu tím ngọc, nhô lên cao chấn động, quạt ngọc kéo dài, mở ra nửa trượng. Bên trên vẽ lấy núi cao cùng gió mạnh, như là thế giới chân thật, núi cao dâng lên khói đặc, gió mạnh cuộn sạch trời đất, một cỗ năng lượng khủng bố từ bên trong mênh mông cuồn cuộn mà ra.

Bình Luận (0)
Comment