Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 891 - Chương 891 - Hung Danh (2)

Chương 891 - Hung danh (2)
Chương 891 - Hung danh (2)

Bốn người vây quanh Đồng Tuyền kia không đợi kịp phản ứng, bốn cánh tay đã phóng lên trời, thân thể tức thì bị cánh chim nhấc lên gió lớn làm cho tung bay đi ra ngoài, sau khi hạ xuống liên tục bắn ngược, ngã vào trong đống xương kêu rên thê lương thảm thiết.

Những người khác toàn thân linh mẫn, kinh hồn lui về phía sau, đáy mắt đung đưa hoảng sợ.

Trực tiếp liền lăng nhục rồi?

Trong lòngTừ Hằng run lên, thật ác độc!

Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ vung ra một bộ y phục, che ở trên người Đồng Tuyền, hắn tung bay về phía trước lấy rơi vào trên đống xương, nắm chặt Bá Đao, khí thế đè người:

- Bản thân cút! Hay là ta tống các ngươi lăn?

- Cút! Bây giờ liền cút!

Đám nam nữ tử khác quay đầu bỏ chạy, đi vô cùng dứt khoát. Bốn người đứt tay cũng giãy dụa đứng lên, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đào tẩu.

Bọn hắn trong tiềm thức liền không muốn trêu chọc Tần Mệnh, có cớ chạy nào còn có thể lưu lại.

Trong ánh mắt Đồng Tuyền rốt cục cũng khôi phục điểm vầng sáng, kéo lấy y phục qua loa mặc trên người, giãy dụa lui về phía sau đến ngoài mười thước.

- Chúng ta không oán không thù, có cần thiết sao?

Từ Hằng tức giận.

- Ngươi cũng cút đi! Lại cho ta thấy ngươi còn làm chuyện buồn nôn này, sẽ không dễ dãi như thế đâu.

- Xem ngươi là thần linh cứu thế sao?

- Đảm đương không nổi thần linh cứu thế, dọn dẹp mấy cái rác rưởi vẫn là có thể.

- Ha ha, ta là Địa Võ tứ trọng thiên.

- Vậy thì thử xem?

- Đừng tưởng rằng giết mấy vu nữ, liền cho rằng người khác đều sợ ngươi.

- Đừng tưởng rằng Địa Võ tứ trọng thiên liền không có sợ hãi, người tại Vạn Tuế Sơn này có thể giết ngươi cũng nhiều rồi a, ta chính là một kẻ bên trong.

Toàn thân Tần Mệnh kích thích hồ quang điện, cùng ánh vàng giao hòa, khí thế càng tăng lên, vững vàng đè qua Từ Hằng.

Từ Hằng suýt chút nữa muốn ra tay, nhưng dẫn ra mấy lần khí, vẫn là đè xuống. Vì nếm một nữ tử, chết năm vị Địa Võ, kết quả đến tay lại là còn phải vứt bỏ? Nhưng, ngẫm lại Vạn Tuế Sơn truyền lưu đồn đãi, hơn mười vu nữ đều không có vây khốn được Tần Mệnh, ngược lại bị hắn truy chạy đầy đất.

- Giết hắn!

Giọng Đồng Tuyền khàn khàn, hận không thể tự tay giết Từ Hằng.

Từ Hằng có chút ngưng mắt, hung hăng chà xát nàng một cái.

- Giết hắn a.

Đồng Tuyền thét lên thúc giục.

Từ Hằng có chút sợ hãi Tần Mệnh, sợ hắn thật vì nữ tử này động thủ, liên tục chần chờ, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói:

- Nữ tử này quy về ngươi rồi, từ từ hưởng dụng, chúng ta sau này còn gặp lại.

Đồng Tuyền nhìn Tần Mệnh không có ý muốn giết hắn, thế nhưng lấy không ra điều kiện muốn Tần Mệnh thay nàng bán mạng, chỉ có thể cắn răng nói:

- Để Tịch Diệt Tử Viêm Phiến lưu lại! Cái kia là của ta!

Từ Hằng lắc lắc quạt ngọc màu tím trong tay:

- Rơi xuống trên tay của ta rồi, liền là của ta.

- Đồ vô sỉ, để lại Tịch Diệt Tử Viêm Phiến!

- Cho ngươi cũng được, ngươi tự nguyện đi cùng ta.

Khóe miệng Từ Hằng ôm lấy đường cong.

Tần Mệnh nhấc Bá Đao lên, chỉ xéo Từ Hằng:

- Giựt tiền lại cướp sắc, còn muốn cướp mệnh. Ngươi là kẻ săn giết, hay là thổ phỉ ác bá? Để thứ đó lại!

- Nơi này là Vạn Tuế Sơn, quy tắc luân lý bên ngoài ở chỗ này đều không có hiệu quả rồi. Người, ta cho ngươi rồi, nhưng Tịch Diệt Tử Viêm Phiến này, đừng mơ tưởng.

Từ Hằng lui về phía sau hai bước, quay người muốn rời khỏi.

Tần Mệnh giương cánh bay lên không, rơi xuống trước mặt Từ Hằng:

- Luân lý quy tắc của ngươi mất đi hiệu lực rồi, ta vẫn còn. Để thứ đó lại.

- Bằng không thì sao?

- Không có nói nhảm nhiều như vậy, để đồ lại, ngươi rời khỏi. Hoặc là, ngay cả mệnh của ngươi cùng một chỗ để lại.

Ánh mắt Từ Hằng đột nhiên lạnh, thật nổi giận:

- Ta đem người cho ngươi, không phải sợ ngươi. Ngươi còn thật cho mình là quan trọng rồi?

- Có thể giết ta, cứ việc đến, đầu để tại đây! Không dám, cũng đừng nói nhảm!

Tần Mệnh nâng đao lên biến chuyển đến phía trước, thẳng hướng mi tâm Từ Hằng. Bá Đao trầm trọng, tràn ngập áp bách như núi lớn, lưỡi đao sáng loáng sắc bén lạnh giá, ép tới Từ Hằng không thở nổi, khí thế lại yếu đi.

Từ Hằng nghiến răng ken két, đổi thành những nhị trọng thiên khác, hắn nhìn cũng không nhìn, muốn giết cứ giết, nhưng nhìn lại Tần Mệnh, hắn vậy mà luống cuống rồi. Mặc dù rất không thích loại cảm giác này, nhưng hắn càng không muốn cùng tên điên này dốc sức liều mạng. Chủ yếu là vì một nữ tử, cùng Tần Mệnh liều chết liều sống, thật sự là không cần thiết.

- Ta liền không đoạt người rồi, người cho ngươi, vật cũng cho ngươi, hưởng thụ anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi thật tốt đi.

Từ Hằng đem Tịch Diệt Tử Viêm Phiến ném xuống đất, nói một tiếng cáo từ, rời khỏi nơi này.

Đồng Tuyền vội vàng nhặt Tịch Diệt Tử Viêm Phiến lên, chặt chẽ mà nắm ở trong tay, trong lòng lúc này mới thoáng đã có chút ít cảm giác an toàn. Nàng xem Tần Mệnh phía trước, do dự một lát, như là rơi xuống quyết tâm rất lớn:

- Ngươi muốn cái gì?

Tần Mệnh không có để ý tới nàng, bay lên trời:

- Cáo từ!

- Đợi một chút!

Đồng Tuyền hô lớn.

- Còn có việc?

- Ngươi nghĩ xem ngươi muốn cái gì? Ta không nợ nhân tình của ngươi.

- Miễn đi.

- Đợi một chút! Ngươi... Ngươi... Cứu người cứu đến cùng, cho ta mấy gốc linh thảo.

Đồng Tuyền đã đã tiêu hao hết Linh lực, ngay cả Linh lực thuẫn đều không kéo đứng dậy được rồi, muốn từ trong Vạn Kiếp Sơn thôn luyện Linh lực, không biết cần phải khôi phục tới khi nào.

Bình Luận (0)
Comment