Mặc dù Y Tuyết Nhi nói nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là không có cơ số. Mười ngày, Tần Mệnh nên nhận được tin tức rồi, nhưng người đâu? Là làm bộ không biết, hay căn bản là không muốn cứu?
- Trọng tình trọng nghĩa? Ha ha, nơi này là Vạn Tuế Sơn, sống đều sống không lâu, còn nói cái gì tình nghĩa.
Thích Ôn Vũ đưa tay ôm vai Y Tuyết Nhi, đầu ngón tay ngả ngớn vén lên lọn tóc nàng. Trước khi tiến vào Vạn Tuế Sơn, hắn tuyệt đối không dám hy vọng xa vời có thể có được nữ tử Vu Điện, lại còn là đệ tử thân truyền của quỷ tướng Vu Điện, xinh đẹp, tịnh lệ, cao quý. Nhưng nơi này là Vạn Tuế Sơn, tất cả quy tắc cùng thân phận đều bị hiện thực vô tình ‘tách rời’, ở chỗ này cường giả vi tôn, muốn sống sót, sống tốt hơn, liền phải trở thành cường giả, hoặc là phụ thuộc vào cường giả.
Cho nên, hắn liền như vậy đã có được diệu nhân này.
Y Tuyết Nhi trong lòng chán ghét, nhưng vẫn là tùy ý Thích Ôn Vũ khinh bạc:
- Ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn có thể tới! Bằng không thì, ngươi cái gì cũng đều không chiếm được.
Ba vị vu nữ khác thoáng quay đầu đi, không để cho mình nhìn thấy một màn Y Tuyết Nhi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vì để có thể giết Tần Mệnh, Y Tuyết Nhi xem như bất chấp bất cứ giá nào rồi, dứt bỏ cả thân phận rồi, ủy thân cho một nam tử già như vậy. Nhưng, còn có biện pháp nào khác sao? Dùng tính cách của Tần Mệnh, các nàng không giết hắn, hắn liền đuổi giết các nàng.
- Ta đáp ứng ngươi, lại đợi ba ngày, ba ngày sau nếu như Tần Mệnh không đến, ta liền đi tìm hắn.
Thích Ôn Vũ ôm ngang Y Tuyết Nhi đến trong ngực, vùi đầu vào trong mái tóc của nàng, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tràn đầy say mê.
Thích Ôn Vũ là cung phụng chủ nhân của một hòn đảo, đã gần sáu mươi tuổi, Địa Võ Cảnh đỉnh phong, cũng coi như là một nhân vật rồi. Nhưng hòn đảo này thật ra là phụ thuộc Vu Điện, cả gia tộc đảo chủ kể cả cung phụng kỳ thật chính là tay sai của Vu Điện, bọn hắn sinh hoạt tại dưới cái bóng của Vu Điện, theo lệnh mà làm, thay Vu Điện chưởng quản tòa đảo kia.
Năm đó Thích Ôn Vũ may mắn gặp qua quỷ tướng Thủy Mi một lần, lần kia quỷ tướng còn mang theo đệ tử thân truyền của nàng là Y Tuyết Nhi, Hồng Mị, Mặc Ngữ. Khi đó chỉ là vụng trộm nhìn mấy lần, không có ý nghĩ không an phận gì, cũng không dám.
Không nghĩ tới, ý trời trêu người, hắn không chỉ trẻ hơn hai mươi tuổi, trở lại thời tráng niên, còn có thể có được đệ tử thân truyền của quỷ tướng.
Thích Ôn Vũ bỗng nhiên cảm giác, ông trời đối với hắn không tệ. Mặc dù từ Địa Võ đỉnh phong lui trở về Địa Võ ngũ trọng thiên, nhưng so sánh với việc có được thứ gì đó, đáng giá! Quá đáng giá!
Đứng phía sau Thích Ôn Vũ là năm vị nam nữ, đều là cung phụng trong gia tộc kia, cảnh giới đều tại tứ trọng thiên cùng tam trọng thiên. Kỳ thật còn có vị hai vị cung phụng, không có tuổi trẻ, mà là trở nên vô cùng già nua, kết quả bị bọn hắn liên thủ đánh lén giết chết.
Hiện tại chi đội ngũ này là do Thích Ôn Vũ chưởng quản, năm vị khác, cam nguyện phụ trợ, thực lực đội hình tương đương cường đại.
- Giết Tần Mệnh, ta liền là người của ngươi.
Y Tuyết Nhi khống chế được cảm giác khuất nhục trong lòng, nàng có thể lấy thân thể của nàng ra tay.
Thích Ôn Vũ tức thì kiềm chế lấy cảm giác xao động trong lòng, buông Y Tuyết Nhi ra, đứng dậy nhìn qua xa xa:
- Tần Mệnh ngày đó mặc dù giết lùi các ngươi, cũng hẳn là trả một cái giá cực lớn rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hiện tại nên đang tu dưỡng.
- Tần Mệnh có thật đáng sợ như vậy? Cuối cùng cũng chỉ là một nhị trọng thiên mà thôi.
Phía sau hắn có một người khinh thường nói thầm, một tên nhị trọng thiên vậy mà có thể giết người của Vu Điện chật vật chạy thục mạng, thậm chí không quản bán mình đến báo thù?
Một vị vu nữ âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi là tại nhục nhã chúng ta?
- Ngài đừng hiểu lầm, ta không có cái ý kia.
Người nọ gượng cười, nhưng biểu lộ rõ ràng chính là cười nhạo, lần đầu tiên cảm giác người của Vu Điện cũng không phải mạnh như vậy nha.
Thích Ôn Vũ kiêu ngạo giương đầu:
- Mặc kệ trên người Tần Mệnh có cái gì cổ quái, tiến vào đến bẫy rập ta bố trí, đừng hòng lại chạy đi.
Đối diện sâu trong núi xương, Mã Đại Mãnh đang nằm trong đống xương, hai tay phủ lên mắt, vụng trộm nhìn qua hài cốt voi lớn dưới núi, lại nhìn lấy đối diện bọn người Thích Ôn Vũ trên núi. Hắn tận mắt thấy một màn Y Tuyết Nhi chém giết Trương Liệt kia, có phẫn nộ qua, có thương tâm qua, cũng có táo bạo qua, nhưng lý trí vẫn là đè xuống xúc động, không có vội vã báo thù.
Mười ngày xuống đây, hắn ở chỗ này tới tới lui lui đi dạo, một bên nghĩ cách chuẩn bị cứu viện, một bên lại quan sát lấy đối diện kẻ địch.
Răng rắc...
Trong đống xương bên cạnh Mã Đại Mãnh truyền đến trận trận tiếng vang khớp xương hoạt động, bên trong như là có thứ gì đó đang vặn vẹo.
Răng rắc răng rắc...
Tiếng khớp xương hoạt động tại trên núi xương trống trải vô cùng chói tai.
- Xuỵt! Thành thật một chút!
Mã Đại Mãnh tát một cái vào trong đống xương, như là đập đến cái gì đó, bên trong phát ra tiếng kêu nhỏ, tiếp theo không có động tĩnh.
- Gia gia ngươi a, phải nghĩ biện pháp xử lý đống xương cốt nát kia.
Mã Đại Mãnh sờ lên cằm, không thể lại đợi rồi, xem ra bọn người Quách Hùng đã không kiên trì nổi rồi.