Thích Ôn Vũ cất tiếng cười to:
- Địa lao cự yêu! Thích Ôn Vũ ta vì ngươi chuẩn bị lao lung! Tần Mệnh, để ta nhìn xem ngươi còn chạy đi đâu!!
Tám cỗ hài cốt này đều là hắn từ trong vô số xương cốt từng cỗ từng cỗ chăm chú chọn lựa ra đến, đều là bảo tồn tương đối nguyên vẹn, sau đó từng bước từng bước tế luyện, an bài tại các vị trí khác nhau, cùng lúc tại thổ nguyên lực dẫn dắt xuống, chiếu rọi lẫn nhau, biến thành một cái địa lao nguyên vẹn.
Đây là hắn bí thuật, chỉ mới có bí thuật, là thứ hắn có thể dựa vào để đảm nhiệm vị trí đệ nhất cung phụng ở trong gia tộc đảo chủ.
Mặc dù đều là chút ít hài cốt, phát huy không ra lực lượng chân chính, nhưng vây khốn Tần Mệnh dư xài.
Đừng nói một Tần Mệnh, coi như là ba tên Tần Mệnh, cũng đừng mơ tưởng xông ra lao lung.
- Thành!!
Đám người Y Tuyết Nhi rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, khống chế lại những hài cốt này không dễ dàng, hơi chút có cái gì sai lầm, liền có thể mất đi hiệu lực. Một khi một trong tám bộ hài cốt sụp đổ, uy lực toàn bộ địa lao liền giảm đi. Hiện tại tốt rồi, địa lao đã thành, Tần Mệnh bị nhốt, nhìn xem hắn còn chạy đi đâu.
Tần Mệnh nhìn tám cỗ hài cốt cự thú, có thể cảm nhận được một tấm bình chướng vô hình đã thành hình, vây hắn ở nơi này.
- Ngu xuẩn! Khốn ngươi một lần, còn có thể khốn ngươi lần thứ hai!
Y Tuyết Nhi cười nhạo, lần trước đã mệt nhọc vây hắn một lần, không nghĩ tới lần này hay là ngu ngốc xông tới rồi.
Tần Mệnh vểnh khóe miệng lên:
- Kẻ ngu xuẩn chính là bọn ngươi, vây khốn ta, cũng liên quan đến Thích Ôn Vũ, ta xem ai còn có thể bảo hộ mấy tiện nhân các ngươi.
Sâu trong núi xương, Đồng Tuyền đã chạy tới nơi này, tại tất thời điểm cả mọi người bị Tần Mệnh chiến đấu hấp dẫn, nàng cúi người chạy như điên, tiến đến phía sau bọn người Y Tuyết Nhi.
Giờ này khắc này, nàng đã đứng ở trên sườn núi một ngọn núi xương cao trăm trượng, tiềm phục ở trong một cái đầu lâu khổng lồ, dưới chân núi chính là đám người Y Tuyết Nhi.
- Hắn có ý gì?
Một vị vu nữ căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ Tần Mệnh còn có đồng bạn?
- Cẩn thận!!
Năm vị cung phụng lập tức tản ra, hình thành vòng vây, thủ hộ lấy Y Tuyết Nhi các nàng.
Y Tuyết Nhi nhìn trái xem phải, người gần nhất đều ở ngoài nghìn trượng, chỗ nào có kẻ địch.
- Hắn đang phô trương thanh thế, Thích Ôn Vũ, đừng quản đám ta, mau giết hắn!!
- Tuyết Nhi cô nương, yên tâm đi, Tần Mệnh đã đi vào rồi, cũng đừng nghĩ đi ra ngoài. Ha ha, Tần Mệnh a Tần Mệnh, ngươi đánh xong, cũng nở mày nở mặt xong xuôi, hiện tại đến phiên ta rồi.
Thích Ôn Vũ dán mắt vào Tần Mệnh, ý niệm như là tấm lưới lớn vô hình, cùng tám bộ hài cốt đan vào:
- Ta dùng năm ngày năm đêm mới tạo thành lao lung cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ không thất vọng, ha ha, khốn cho ta!!
Tám cỗ hài cốt khổng lồ toàn bộ phát ra tiếng gào thét hùng hồn, âm triều trùng kích lấy không gian, lao nhanh về bốn phương tám hướng, khiến quần nhấp nhô rung động lắc lư, trùng kích lấy đám Võ Giả cùng Linh Yêu xem chiến.
Khuôn mặt Thích Ôn Vũ dữ tợn, vận sức chờ phát động, hai tay nắm chạt vang cót két, bắt đầu khởi động thổ nguyên lực tràn đầy.
Kết quả...
- Ừm??
Thích Ôn Vũ súc thế cả buổi, nhướng mày.
Không đúng, sau khi cự yêu đám gào thét, bốn phương tám hướng liền dựng thẳng lên tường thành nham thạch, ít nhất phải cao đến trăm trượng, dưới nền đất còn sẽ xuất hiện lượng lớn thạch thú, phát động tiến công đối với Tần Mệnh.
Nhưng, tường đá đâu? Thạch thú đâu?
Tần Mệnh đề phòng một lát, không cảm giác có chỗ nào hay có cái gì đặc biệt, hắn có chút híp mắt:
- Ta đang chờ đây đây này.
Thích Ôn Vũ co rút khóe mắt, ý niệm như thủy triều, lần nữa phóng thích, cùng tám cỗ hài cốt khổng lồ xâu chuỗi.
- Khốn cho ta!!
- Rống!!
Đám cự thú lần nữa gào thét, thanh thế to lớn, rung động lòng người, nhưng, sau khi gào thét qua đi, lại vẫn không có tường đá, cũng không có thạch thú.
Tần Mệnh nhìn Thích Ôn Vũ:
- Ngươi đang đùa ta??
- Đáng giận!!
Thích Ôn Vũ lần nữa câu thông hài cốt, lên tiếng rống to:
- Khốn cho ta!!
- Rống...
- Khốn cho ta!
- Rống...
- Khốn cho ta! Khốn! Khốn!
- Rống...
Thích Ôn Vũ liên tiếp điều động mười lần, đám hài cốt cự thú rống lên tám lần, thanh thế một lần so với một lần càng yếu, cuối cùng giống như là... nấc một cái!
Không chỉ Thích Ôn Vũ xấu hổ rồi, bọn người Y Tuyết Nhi bên ngoài cũng cảm giác đôi má nóng lên, nàng tức giận quát lớn:
- Thích Ôn Vũ, ngươi đang làm cái gì đó! Giết Tần Mệnh! Giết a!
Trong những ngọn núi ở xung quanh, mọi người hai mặt nhìn nhau, nguyên một đám toàn bộ nở nụ cười. Bọn họ đều là tận mắt thấy qua Thích Ôn Vũ bận rộn rất nhiều ngày, còn tưởng rằng trù bị cái đại chiêu gì đây, kết quả... Chính là thả ra tám bộ hài cốt, ‘hò hét trợ uy’ cho hắn?
Tần Mệnh cau mày:
- Nếu như ngươi là muốn dùng mấy cái bộ khô lâu này đến làm ta sợ, chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi, ta bị sợ rồi.