Không lâu sau đó, Đồng Tuyền phát hiện một cái động to chừng mười thước, như là bị lực lượng khổng lồ nổ tung, kéo dài ở bên trong núi lớn trước mặt. Bên ngoài xương trắng u mịch, bên trong tối đen như mực, mơ hồ lộ ra cảm giác lạnh lẽo, để cho hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.
Bọn người Tần Mệnh đều tụ qua đến, kiểm tra tình huống xương vỡ, tro cốt các loại xung quanh cửa động.
- Cái cửa động này hẳn là vừa mới xuất hiện.
Đồng Tuyền cảm thụ được năng lượng sót lại trong không khí.
- Nó trốn đến bên trong?
Tôn Minh nhìn quanh bên trong, nhóc cọp con này không đi tìm Tần Mệnh, ở chỗ này mù lăn qua lăn lại cái gì?
- Không phải khí tức của nó.
Tần Mệnh có loại dự cảm không lành, Bạch Hổ sẽ không phải bị cái gì đó cho khống chế rồi chứ?
- Vào xem?
Mã Đại Mãnh toàn thân thu liễm toàn bộ hắc sa kéo căng, biến thành giáp đen, cả mặt đều bảo vệ hơn phân nửa.
- Ta đi vào trước, các ngươi ở bên ngoài chờ.
Tần Mệnh nắm chặt Bá Đao, đi vào bên trong.
- Đợi một chút! Đem mang khô lâu của ta vào đi, thời điểm mấu chốt có thể giúp đỡ.
- Không cần.
- Vì sao?
- Không đáng tin cậy.
Tần Mệnh không ngừng đi sâu vào bên trong, cánh chim tách ra ánh sáng màu vàng xua tan đi tối tăm, chiếu ứng lấy xương cốt rách nát xung quanh, một cỗ khí tức âm u xoay quanh không tiêu tan. Bên trong vô cùng yên tĩnh, gần như nghe không được bất kỳ thanh âm gì, thần thức không ngừng kéo dài, nhưng thật giống như dò xét không có giới hạn, lại giống như bị cái gì đó cho hấp thu.
Không biết đi rất xa, mấy trăm thước, hơn một nghìn thước? Giống như đã đi sâu vào trong núi lớn, Tần Mệnh vẫn là không có phát hiện vấn đề, thấp giọng hỏi.
- Còn có khí tức của Bạch Hổ không?
- Còn!!
- Ở đâu??
Sắc mặt Tần Mệnh vui vẻ.
- Gặp nguy hiểm!
Biểu lộ trên mặt Tần Mệnh cứng lại rồi, cũng cảm giác được sâu trong lỗ đen không đúng, như là có cái gì đó phồng lên ở bên trong, lỗ đen trở nên không an phận, từ trong ra ngoài run nhè nhẹ, mấy khối xương vỡ từ phía trên rơi xuống.
Sau một lát, sâu trong lỗ đen đột nhiên truyền đến tiếng gào thét to rõ, cả tòa lỗ đen đều chịu loạn chiến, sóng âm lao nhanh nhấc lên gió lớn, quấy vỡ lấy hài cốt, dùng cực tốc kinh người cuộn sạch lỗ đen, đập vào mặt.
Không tốt!!
Tần Mệnh quay đầu bỏ chạy, mở rộng cánh chim mạnh mẽ chấn vỗ, chạy thục mạng ra bên ngoài như gió bay điện chớp.
Ầm ầm, sóng âm, sóng khí, xương vỡ, đảo mắt đã tới, chìm ngập hắn, dư uy không giảm, chật ních lỗ đen to hơn một nghìn thước, cùng lúc xông ra cửa động. Cùng với tiếng nổ, như là núi lửa phun trào lao nhanh mà ra, cả kinh bọn người Mã Đại Mãnh ở bên ngoài bối rối chạy thục mạng.
- Rống! Rống!
Tiếng gầm lại vang lên, trong hắc động hỗn loạn, như là có cái gì đó ở bên trong chạy như điên, cấp bách hỗn loạn, một cỗ khí tức táo bạo chật ních sơn động.
- Quái vật gì?
Bọn hắn ngã xuống trong đống xương, kinh hồn nhìn quanh.
- Tần Mệnh!
Mã Đại Mãnh sợ hãi kêu lên.
- Đừng quản ta! Đều trốn đi!!
Tần Mệnh xông ra sơn động, bay ngang không trung. Khí tức táo bạo vô cùng khủng bố, chấn đến hắn khí huyết sôi trào, không quản bên trong là quái vật gì, tuyệt đối so với bọn hắn mạnh rất nhiều.
- Đừng xúc động, trốn đi, trốn kỹ trốn kỹ.
Đồng Tuyền quát tháo, bổ nhào vào trong đống xương xa xa giấu tốt chính mình.
Chỉ chốc lát sau, một đầu hùng sư màu vàng chạy như điên lao tới cửa động, đạp không mà đi, theo sát phía sau, một cơn gió mạnh màu trắng đụng rời núi động, cũng là xoay tròn lấy phóng tới không trung, đó là một đầu mãnh hổ, Bạch Hổ với đường vân màu đen.
Nam tử cưỡi trên lưng hùng sư màu vàng, tay cầm Hắc Đao, sát khí ngút trời, hắn khống chế hùng sư, hướng phía xa xa rút lui khỏi.
Bạch Hổ chân đạp gió lớn, theo sát phía sau.
- Bạch Hổ đang đuổi giết đầu Kim Sư kia?
Tần Mệnh vừa vặn sinh ra cái ý nghĩ này đến, trong sơn động lại lần nữa truyền đến tiếng gầm gừ, một đầu quái vật dài hơn mười thước đấu đá bừa bãi xông đi ra, toàn thân đều là tinh thể cứng rắn sáng ngời, bộ dáng như là cự lang, nhưng dữ tợn đáng sợ, toàn thân dài với gai nhọn hoắt, răng nanh, móng vuốt sắc bén đều dị thường, nó xông ra cửa động, mở rộng đôi cánh, nhấc lên gió lớn mãnh liệt, truy đuổi Kim Sư, Bạch Hổ vừa thoát đi.
Quái vật tinh thể toàn thân phản xạ ánh sáng, sáng loáng chói mắt, dường như có sức mạnh vô địch. Nó nổi giận gào thét, cuồng liệt truy kích, như là nhận lấy lớn lao khiêu khích, tiếng nó gào thét cỗ kim đúc thành thanh âm rung động, muốn đem linh hồn người ta đều muốn chấn vỡ, tốc độ nhanh đến lưu lại tàn ảnh, mắt nhìn muốn đuổi đến Bạch Hổ phía trước.
Bạch Hổ nguy hiểm!
Tần Mệnh bất chấp nghĩ nhiều, dẫn theo Bá Đao đuổi theo.
Bạch Hổ đều dự cảm đến nguy hiểm tới gần, gió mạnh toàn thân gào thét đến tận cùng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kim Sư phía trước đột nhiên dừng lại, nam tử bên trên phóng mạnh lên, quay quay Hắc Đao chém về phía quái vật băng tinh:
- Lui!!
Hắc Đao trong chốc lát đen kịt không gì sánh được, như là một loại vết nứt không gian, nguy hiểm, cực tốc, liên tiếp lấy vực sâu vô tận, nếu như là người bình thường, trong nháy mắt liền sinh ra cảm giác sợ hãi, không dám đón đỡ.