- Muốn phát tài, muốn phát tài rồi.
Mã Đại Mãnh xoa xoa tay, ảo tưởng lấy tình cảnh lũ khô lâu mang về đến lượng lớn Thời Không Tinh Thạch.
- Trước đừng cao hứng, bây giờ mới bắt đầu.
Đồng Tuyền nhắc nhở lấy hắn, nghĩ muốn đạt được Thời Không Tinh Thạch không chỉ phải tránh đi thủ hộ thú, còn phải tránh đi thời không tuyến, là quan trọng hơn là làm sao từ trong dòng thời không vớt được Thời Không Tinh Thạch.
- Nhìn được rồi.
Mã Đại Mãnh đối với khô lâu của hắn rất có lòng tin.
Lũ khô lâu lặn lội đường xa, xuyên qua rừng rậm thủy tinh, đều dựa theo chỉ lệnh của Mã Đại Mãnh, tránh đi những bụi thủy tinh thoạt nhìn rất lớn cùng thời không tuyến kia. Mới đầu vô cùng thuận lợi, nhưng khi đi đến một nửa, đúng là vẫn còn xuất hiện đường rẽ, một cái khô lâu đột nhiên ngừng lại, nó không chỉ ngừng, còn đứng tại phía trước một bụi thủy tinh cao năm sáu thước, hiếu kỳ đánh giá thủ hộ thú lặng ngắt như tờ ở bên trong.
- Lão Nhị! Làm gì đó?
Mã Đại Mãnh mặt trầm xuống, thời điểm mấu chốt lại xảy ra vấn đề.
Táng Hải U Hồn hỏi:
- Cái kia khô lâu như thế nào rồi?
- Chính nó dừng lại hay sao? Hay là ngươi khống chế hay sao?
- Tự nó.
- Nó không thể khống chế rồi?
- Trách ta! Thời điểm tạo ra nó quá tùy ý rồi, không dụng tâm.
Mã Đại Mãnh cùng lũ khô lâu ý niệm tương thông, tranh thủ thời gian hạ mệnh lệnh cho ‘Lão Nhị’, nghiêm lệnh nó tiếp tục đi đến phía trước, chớ chọc phiền toái.
Cách mấy trăm thước, lão Nhị hăng say dán mắt nhìn vào thủ hộ thú bên trong, cho đến khi Mã Đại Mãnh nhắc nhở ba lượt, nó mới ngẩng đầu nhìn qua phương hướng Mã Đại Mãnh, xương tay chỉ vào thủ hộ thú bên trong, xương quai hàm trên dưới lộn xộn, như là nói, nhìn kìa, bên trong có một quái vật này.
Một màn này rõ ràng rất quỷ dị, lại để cho Tần Mệnh nhìn đến muốn cười.
- An bài hai cái khô lâu, kéo nó về đến.
- Lão Thất, lão Thập, đem lão Nhị trở lại cho ta.
Mã Đại Mãnh hạ mệnh lệnh cho hai khô lâu ở gần lão Nhị.
Hai cái khô lâu rất nghe lời chuyển hướng, răng rắc răng rắc chạy đến trước mlão Nhị ặt, vừa muốn bắt nó, kết quả lão Nhị linh hoạt tránh đi, dẫn theo Đoạn Đao đổ ập xuống gõ chúng vài cái, xương quai hàm trên dưới lộn xộn, hình như là đang dạy dỗ bọn hắn, làm a ha? Làm a ha? Lật trời rồi? Ai để cho các ngươi đụng ta rồi?
Hai khô lâu sờ lên đầu lâu bị gõ đến loạn lắc lư, đều chỉ hướng Mã Đại Mãnh, là hắn!!
Lão Nhị giơ lên Đoạn Đao trùng trùng điệp điệp gõ vài cái trên đầu bọn chúng, ý tứ hình như là nói, hắn để cho các ngươi bắt là các ngươi đã bắt? Làm sao lại nghe lời như vậy a.
Hai khô lâu cúi đầu, giống như đang thừa nhận sai lầm.
Tần Mệnh cùng Đồng Tuyền có chút há mồm, cái này đều được?
Táng Hải U Hồn đều kinh ngạc, những khô lâu này không chỉ có ý thức, còn có tính cách?
Mã Đại Mãnh tức giận không nhẹ, nếu như không phải sợ năng lượng của mình kinh động thủ hộ thú, hận không thể tự thân tiến lên bắt nó bắt trở lại rồi.
- Bắt nó trở lại! Bắt trở lại! Lập tức, lập tức!
Mã Đại Mãnh điên cuồng hạ lệnh, thúc giục lão Thất cùng lão Thập.
Kết quả hai khô lâu bị lão Nhị dạy dại ra rồi, vậy mà không để ý tới.
Lão Nhị chỉa chỉa đám thủy tinh trước mặt, dẫn theo đao gõ đầu thủ hộ thú, xương quai hàm trên dưới răng rắc lộn xộn, giống như đang cùng kia hai khô lâu nói, nhìn, nơi này có cái này, thật kỳ quái.
Hai khô lâu vậy mà thật sự nhân lúc đi qua, cũng nghiêng đầu, hiếu kỳ đánh giá thủ hộ thú bên trong.
- Răng rắc, răng rắc.
Xương quai hàm trên dưới của Lão Nhị càng không ngừng động, giống như cùng hai khô lâu nghiên cứu thảo luận cái gì, nhưng hai khô lâu này giống như rất ngu rồi, cái gì cũng đều không hiểu, trong chốc lát lại nhìn lão Nhị, trong chốc lát lại nhìn thủ hộ thú, thỉnh thoảng gãi gãi xương đầu, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Lão Nhị dứt khoát nhảy đến trên đầu thủ hộ thú, hướng phía những lũ khô lâu khác gọi, phát ra linh hồn gào khóc quái thanh.
Sắc mặt Táng Hải U Hồn khẽ biến.
- Nhanh khiến nó dừng lại! Lực lượng Linh Hồn cũng là năng lượng!
Sắc mặt Mã Đại Mãnh âm trầm:
- Nó có nghe ta a.
- Khô lâu của ngươi, không nghe ngươi khống chế?
- Đám khác đều nghe lời, chỉ có một cái không nghe lời.
Lão Nhị không để Mã Đại Mãnh lọt vào mắt, hướng phía các khô lâu khác phát ra triệu hoán, giống như đang nói..., mau tới, đều nhanh qua đến, nhìn ta phát hiện ra cái gì.
Kết quả, mắt nhìn lũ khô lâu sắp đến gần dòng thời không, cứ như vậy ở bên trong sắc mặt tái nhợt của Mã Đại Mãnh, nguyên một đám tại chỗ quay đầu, gom lại bên người ‘lão Nhị’ rồi.
Đồng Tuyền biểu lộ quái dị:
- Đến cùng ai là chủ nhân? Cái khô lâu kia sao có thể triệu hoán những người khác?
- Ta không hiểu.
- Ngươi không hiểu? Cái khô lâu này giống như rất phản nghịch, xảy ra chuyện gì?
Mã Đại Mãnh bịt cả buổi nghẹn ra câu:
- Có thể là bởi vì thai đầu đi.
Táng Hải U Hồn quát tháo:
- Lập tức ngăn chúng lại!
Hắn ngồi xuống, Kim Sư đều bó tay rồi, hành động đang thật tốt, vậy mà biến thành khô lâu mở hội rồi.
- Ta đang cố gắng.
Mã Đại Mãnh hướng phía lũ khô lâu điên cuồng hạ lệnh, khiến chúng nó tản ra, đừng phản ứng lão Nhị. Kết quả lão Nhị cách mấy trăm thước, đột nhiên nâng đao lên chỉ hướng Mã Đại Mãnh, choáng nha, đừng cãi!