Tại thời điểm bọn hắn kinh dị trước lai lịch của quả trứng trên tay kia, lũ khô lâu đã toàn bộ quay đầu, nhìn về phía thế giới thủy tinh, những bụi thủy tinh cỡ lớn kia giờ phút này đang tại chậm rãi ‘tách ra’, chia lìa về xung quanh, tiếng phân liệt rất nhỏ quanh quẩn ở trong không gian, đan vào nhau tạo thành âm triều thanh thúy, thủ hộ thú bên trong đang thức tỉnh, từng đôi mắt lóe sáng lên ánh sáng.
Lũ khô lâu dự cảm nhận được nguy hiểm, nắm cốt đao từ từ lui về phía sau.
- Răng rắc... Răng rắc...
‘Lão Nhị’ muốn nhắc nhở Mã Đại Mãnh.
Nhưng đám người Mã Đại Mãnh đều đã tung bay tại giữa không trung hơn mười thước, lực chú ý toàn bộ tụ ở trên quả trứng thần bí kia, kinh ngạc, ngờ vực vô căn cứ, hoảng hốt, e ngại...
Tiểu Quy ngưng thần dò xét lấy hài tử bên trong quả trứng, nhưng là bất luận thử thế nào, ánh huỳnh quang tán đi vào đều không thể thật sự tới gần nó, mặc dù là quấn chặt lấy nó, cũng có cỗ lực lượng vô hình ngăn cách lấy ánh huỳnh quang.
- Thật kỳ quái.
Tiểu Quy nói một mình.
- Tra được cái gì?
- Cái gì đều tra không được, tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Bọn hắn đối với quả trứng này tràn đầy hiếu kỳ, cũng tràn đầy sợ hãi. Không biết, thần bí, sẽ nương theo lấy nguy hiểm.
- Quả trứng này trôi nổi như này có chút năm tháng rồi.
Tiểu Quy lắc đầu, không xác định là thật sự tồn tại đã lâu rồi, hay là vì dòng thời không đặc thù ảnh hưởng.
Đồng Tuyền nói:
- Ý của ngươi là, trứng sắp nở rồi?
- Ý của ta là... Có trời mới biết nó lúc nào có thể nở.
- Là mang nó đi ra ngoài, hay là đưa trở về?
Mã Đại Mãnh liếc khóe mắt qua bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh có cái này, quay đầu nhìn lại, một cái khô lâu ảm đạm chọc tại trước mặt hắn:
- A! Hù chết gia gia rồi!
Lão Nhị không biết lúc nào đã đạp lên đám khô lâu khác, đứng ở giữa không trung, ghé vào trước mặt Mã Đại Mãnh.
Phía dưới hơn hai mươi bộ khô lâu xếp thành một đống, đỡ lấy nó.
Tần Mệnh một hồi im lặng, bọn này khô lâu là thật sự nghe lệnh của lão Nhị a! Đến cùng ai là chủ nhân?
- Sau này không thể tùy tiện xuất hiện tại bên cạnh thân ta.
Mã Đại Mãnh sợ tới không nhẹ, vỗ một cái tát vào trên đầu lâu lão Nhị.
- Răng rắc! Răng rắc!
Xương quai hàm Lão Nhị trên dưới lộn xộn, chỉ điểm lấy xa xa.
Nhìn, mau nhìn.
- Nhìn cái gì? Bọn hắn vừa nghiêng đầu, sắc mặt gõ trắng rồi.
Trong thế giới thủy tinh xinh đẹp, tất cả thủ hộ thú vậy mà đều đã thức tỉnh, từng đôi con mắt tách ra lấy cường quang chói mắt, thân trước có chút nằm sấp, móng vuốt sắc bén khấu chặt lấy mặt đất, cánh đã giơ lên cao cao, bày ra tư thái chiến đấu. Mấy trăm hơn một nghìn đầu thủ hộ thú, lớn nhỏ không đều, toàn bộ thống nhất lấy tư thế, như là mãnh thú phát hiện con mồi, sắp phát động tấn công mạnh.
Một cỗ khí tức nguy hiểm bao phủ cả thế giới thủy tinh.
- Làm sao không nói sớm!
Mã Đại Mãnh lại một cái tát vỗ vào trên đầu lão Nhị.
Lão Nhị giận, vung tay một đao bổ vào trên đầu Mã Đại Mãnh, thật chém! Tốt xấu cũng bị cát đen ngăn lại. Xương quai hàm của nó ken két động lên, chỉa chỉa khô lâu phía dưới, chỉ vào thủ hộ thú xa xa, giống như rất giận phẫn giảng đạo lý.
- Đừng nói nữa, rút lui!!
Tần Mệnh mở rộng đôi cánh chim, một đầu đâm vào bình chướng phía trước.
- Trứng!
- Trứng cái gì mà trứng, rút lui.
Đồng Tuyền, Táng Hải U Hồn, quay đầu tiến vào bình chướng.
Mã Đại Mãnh hơi chút chần chờ, rốt cuộc cũng không muốn những thứ này? Cuối cùng cắn răng một cái, phóng thích cát đen nuốt lão Nhị cùng tất cả khô lâu ở bên trong, vẫn là không nỡ vứt bỏ.
- Rống!!
Trong thế giới thủy tinh, tất cả thủ hộ thú đều phát ra tiếng gầm gừ to rõ, chúng giơ cánh lên cao mạnh mẽ vung vẩy, nhấc lên gió lớn, phóng lên trời, bằng tốc độ kinh người xẹt qua bụi thủy tinh, bốn phương tám hướng hội tụ, xông về bình chướng phía trước.
Bọn người Tần Mệnh liên tiếp đụng ra khu yếu kém, từ trong đống xương phóng tới không trung.
Nơi này ở vào đỉnh núi xương, liên tiếp trùng kích, như là bạo tạc nổ vang tại đỉnh núi, phá lên xương vỡ đầy trời.
Nhưng, tại thời điểm thủ hộ thú đám tập thể giết ra, nửa cái núi xương đều nổ tung rồi, tiếng nổ vang dữ dội âm động hơn mười dặm, kinh đến rồi Võ Giả cùng Linh Yêu phân tán gần đó. Mấy trăm thủ hộ thú toàn thân sáng lên, múa lấy đôi cánh nặng nề, nhấc lên gió lớn, nhanh chóng truy kích, phát ra tiếng gào thét to rõ, sóng âm hỗn loạn liên miên không dứt, cuộn sạch trời cao, động theo sương mù, tình cảnh rung động lòng người.
- Nhiều như vậy? Chúng là lao đến vì quả trứng hay sao?
- Quả trứng này rốt cuộc là không phải bay đến hay sao? Tại sao chúng phải đuổi theo.
- Đừng ồn ào rồi! Hai nghìn thước! Phạm vi truy kích của chúng là hai nghìn thước!
- Xông xông xông!
Bốn người ở trên không lao vùn vụt, nhưng lần này số lượng thủ hộ thú quá lớn, có vài đầu thủ hộ thú khổng lồ dài ba mươi đến năm mươi thước có tốc độ nhanh đến kinh người, đôi cánh động liền ngoài trăm trượng, trong nháy mắt muốn thẳng hướng bọn hắn.
- Đến rồi! Đến rồi!
Mã Đại Mãnh gào thét lấy, dốc sức liều mạng mà thúc dục hắc sa. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một con quái vật khổng lồ đã xuất hiện tại sau lưng, răng nanh dữ tợn đã mở ra, móng vuốt sắc bén đều giơ lên cao cao, giống như xuống một cái chớp mắt muốn chụp về phía đầu của hắn.
- A!! Lão Nhị, ngươi lại bịp ta rồi!
- Hô!!
Một đầu thủ hộ thú xuất hiện tại sau lưng Mã Đại Mãnh, một móng vuốt vỗ xuống.
- Cứu ta!
Mã Đại Mãnh thét lên.