Mã Đại Mãnh quay đầu lại ngắm nhìn lão Nhị:
- Đến tìm một cơ hội bắt nó nấu lại trùng tạo lại, chỉ với nó thật không bớt lo.
Đồng Tuyền bỗng nhiên nói:
- Chú ý bầu trời, có người đang giám thị chúng ta.
- Ừm?
Tần Mệnh cùng Mã Đại Mãnh nhất thời khơi lên đầu lông mày, quan sát không trung, trong tầng mây mịt mờ, có đầu linh điểu như ẩn như hiện.
- Ta chú ý nó trong chốc lát rồi, bên trên nên có người.
Đồng Tuyền nhắc nhở.
Tần Mệnh tiếp tục đi lên phía trước, sau hơn mười bước đột nhiên mở rộng đôi cánh chim, nổ bắn ra trời cao, Kim Dực như đao, xoáy lên tiếng gió huýt chói tai.
Linh điểu trong tầng mây rõ ràng hoảng hốt, quay đầu liền muốn chạy trốn, nhưng vẫn là bị Tần Mệnh ngăn cản.
Đây là đầu ‘Băng Chuẩn’ màu bạc, trên lưng là một vị thiếu nữ xinh đẹp, như lâm đại địch nhìn Tần Mệnh trước mắt.
- Tại sao phải theo dõi chúng ta?
Sắc mặt Tần Mệnh không ý tốt, hắn cũng sẽ không bởi vì là một nữ tử liền đặc biệt đối đãi.
- Ai nói ta theo dõi ngươi rồi? Ta đang đi dạo, làm sao lại thành theo dõi ngươi rồi, ngươi cũng quá xem mình là chuyện quan trọng rồi.
Thiếu nữ cố gắng trấn định, nhưng trong ánh mắt trốn tránh lại bán rẻ nội tâm bối rối của nàng. Đột nhiên đối mặt với Tần Mệnh giết người như ngóe trong truyền thuyết, tâm đều nhảy lên đến cổ họng rồi, sợ Tần Mệnh mang nàng xuống, hoặc là trực tiếp một đao bổ nàng ra.
- Kiếp sau, học cách nói dối trước đi.
Tần Mệnh giương đao liền bổ.
- Không được!
Thiếu nữ thét lên, mặt mũi trắng bệch, quả nhiên giống như trong lời đồn, một lời không hợp liền bổ xuống.
- Ta nói... Ta nói...
- Ai an bài ngươi tới hay sao?
- Hồng Phấn liên minh.
- Cái gì?
Tần Mệnh nhíu mày, chỗ nào lại xuất hiện một cái Hồng Phấn liên minh?
- Hồng Phấn liên minh!
Thiếu nữ lại lần nữa lặp lại.
- Hồng Phấn liên minh là cái gì?
- Ngươi không biết?
Thiếu nữ nhìn chằm chằm chặt chẽ đao trong tay Tần Mệnh, thanh âm đều có chút phát run.
Chuôi này đao lớn đến ba thước, rộng ba chỉ, hàn quang u mịch, lộ ra cỗ trầm trọng cùng bá thế, nàng không chút nghi ngờ nếu một đao kia đánh xuống đến liền có thể để cho đầu thân nàng tách rời.
Mã Đại Mãnh, Đồng Tuyền đều bay lên trời, chặn đến đằng sau nàng.
- Ta không có ác ý, thật không có ác ý.
Thiếu nữ vội vàng giải thích, bày ra lấy cảnh giới của mình, chỉ có Huyền Võ Cảnh ngũ trọng thiên, không có khả năng uy hiếp được các ngươi, nghìn vạn đừng tổn thương ta.
- Hồng Phấn liên minh là cái gì? Nói rõ ràng.
Tần Mệnh hỏi lại.
- Một ít nữ tử chúng ta tạo thành liên minh, bảo hộ bản thân không bị hãm hại, vừa bắt đầu có mười mấy người, hiện tại đã có hơn ba mươi người rồi.
- Bản thân quản tốt chính liên minh của mình là được rồi, tại sao phải chạy tới trêu chọc ta?
- Là Minh chủ bảo chúng ta chia nhau tìm ngươi, nói là hy vọng có thể hợp tác với ngươi.
Cùng ta hợp tác, nói đùa cái gì đây?
Tần Mệnh mặt không biểu tình:
- Các ngươi tìm lộn người.
- Không phải, là như thế này...
Tần Mệnh không để cho nàng cơ hội nói chuyện:
- Ta đếm tới năm, rời khỏi tầm mắt của ta. Nói cho minh chủ các ngươi biết, đừng có lại đến giám thị ta, lần sau đụng phải tuyệt đối không khách khí.
- Ta...
- Một...
Thiếu nữ bị sợ hãi, cưỡi Băng Chuẩn nôn nóng hoang mang rối loạn rời khỏi. Nàng lúc trước xung phong nhận việc đi ra tìm kiếm Tần Mệnh, là vì ỷ có Băng Chuẩn, bay trên trời là tốt rồi, không cần trực tiếp đối mặt với Tần Mệnh, thật không nghĩ đến liền như vậy đều có nguy hiểm đến tánh mạng.
- Cứ như vậy cưỡng chế đi rồi? Thật tốt thay cho một cô nương.
Mã Đại Mãnh nhìn qua phương hướng thiếu nữ rời khỏi, hạ miệng.
- Đừng trông mà thèm rồi, bên trong Vạn Tuế Sơn nữ tử trẻ tuổi đều là lão bà thoái hóa, lão bà mới có thể là...
Tần Mệnh nói ra một nửa bỗng nhiên chú ý có ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị rơi vào trên người, hắn ho nhẹ hai tiếng, tranh thủ thời gian câm miệng.
- Lão bà làm sao... Nha aaa...
Mã Đại Mãnh thoáng nhìn mắt, chú ý tới sắc mặt âm trầm của Đồng Tuyền, thanh âm a thật dài xong, đã hiểu rõ.
Đồng Tuyền nắm chặt bàn tay cót két vang.
- Nói a, tại sao không nói rồi?
Tần Mệnh làm bộ không nghe thấy:
- Hoàn cảnh càng là phức tạp, nữ tử càng là đáng sợ, làm việc sẽ càng không từ thủ đoạn. Cái gì Hồng Phấn liên minh, Hồng Phấn Khô Lâu còn không sai biệt lắm.
Mã Đại Mãnh tránh đi ánh mắt giết người của Đồng Tuyền, liên tục gật đầu:
- Đúng đúng, không trêu chọc, không để ý, nói không chừng làm cái âm mưu quỷ kế gì đây này.
Bọn hắn không có xem chuyện thiếu nữ Hồng Phấn liên minh là quan trọng, tiếp tục chạy đi về phía trước. Tần Mệnh rất hiểu rõ ấn tượng bản thân lưu cho người khác, hung ác, dã man, cường thế, ít nhất ở trong mắt người khác là như thế. Hắn nghĩ không ra cái lý do gì sẽ để cho một đám nữ tử đến cùng hắn hợp tác, bây giờ liền cùng một đám cừu non chủ động như sói đói tìm kiếm bảo hộ, rõ ràng tự tìm đường chết nha.