- Lão tử là Thánh Võ, hiểu không? Là Thánh Võ! Nên làm cái gì không nên làm cái gì, còn cần ngươi đến nhắc nhở?
Bùi Phụng cười khổ:
- Cha a, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, ngài bây giờ năm tuổi, rất khó tụ khởi linh lực, ý của ta là đợi đến khi cơ thể lớn lên quan trọng hơn, trước tiên dưỡng tốt thân xác, lại từ từ cảm thụ linh lực.
- Còn cần ngươi nhắc nhở? Cút ra ngoài!
Bùi Thu Minh càng khó chịu, năm tuổi, năm tuổi a, ta đây năm tuổi rồi! Hắn nhìn làn da mềm mại của bản thân, vuốt cái mặt trắng nõn không có lông, đến bây giờ đều không thể chấp nhận.
- Ý của ta là...
- Là cái gì là, ngươi hôm nay nói nhảm nhiều như vậy, cút!
- Cha...
- Cút!!
Bùi Thu Minh quơ lấy xương cốt bên người muốn ném đi qua.
- Phụ thân, thân thể này của ta quá già rồi, đi đường đều tốn sức, có cảnh giới Địa Võ Cảnh, nhưng không có thực lực Địa Võ Cảnh. May mắn, ta còn có thể kéo dài cái năm ba năm, nếu có cái gì ngoài ý muốn, nói không chừng liền ngoẻo rồi. Ta đã nghĩ thông, có chết hay không cũng không sao cả, nhưng ngài thì sao? Ta chết rồi, ai chiếu cố ngài, ngài mới năm tuổi, Vạn Tuế Sơn cũng không phải bên ngoài, ăn uống đều rất khó khăn, ta...
Bùi Phụng nói xong nói xong, đỏ mắt, lắc đầu, có chút run rẩy mà thở ra một hơi, chống đỡ quải trượng xương cốt đi ra ngoài.
Bùi Thu Minh đã trầm mặc, cảm giác trái tim giống như bị cái gì đó ngăn chặn, im lìm đến sợ. Hắn khó được không có lại la to, quay lưng đi, không cho Bùi Phụng nhìn thấy hắn mông lung hai mắt.
- Không có gì đáng lo. Không phải chỉ là thoái hóa sao? Ta có thể làm lại từ đầu, ta nhất định có thể. Ta có trụ cột! Ta phải dùng mười năm, tìm về năm mươi năm ta mất đi.
Bùi Thu Minh cắn răng, nắm chặt nắm đấm.
- Răng rắc!
Đằng sau truyền đến thanh âm thanh thúy giòn rạn nứt, hình như là giẫm đứt xương cốt.
Bùi Thu Minh thu thập xong tâm tình, cố ý xụ mặt:
- Tại sao lại trở về rồi? Đi ra ngoài ở lại đó đi, chớ quấy rầy ta tu luyện.
- Cha...
Giọng Bùi Phụng phát run.
- Nói! Đừng lề mà lề mề, có phải là nam nhân hay không?
- Ngài... Ngài quay đầu lại...
- Lại như thế nào rồi.
- Quay đầu lại.
- Không thể để cho ta tiết kiệm một chút tâm...
Bùi Thu Minh vừa mới chuyển đầu, biểu lộ liền cứng trên mặt.
Một đám nam nữ lạ lẫm từ bên ngoài đi đến, phía trước nam tử bóp lấy phần gáy Bùi Phụng, khóe miệng vểnh lên nụ cười lạnh.
- Bùi môn chủ, hạnh ngộ rồi.
Đó là một nam tử cường tráng to lớn cao ngạo, thân trên khỏa thân, lộ ra da thịt màu đồng cổ, đường cong cơ bắp tráng kiện lộ ra sức bật kinh người. Hắn hình dáng ngũ quan rõ ràng đến sâu xa, để cho người ta thấy qua đều khó mà quên được, mái tóc dài xoã tung tùy ý rối tung lấy, cuồng dã không bị trói buộc, dã tính đến tà mị.
- Ngươi là ai?
Bùi Thu Minh đứng dậy, tuổi tuy nhỏ, nhưng khí thế không kém, ánh mắt sâu xa bỏ qua nam tử, nhìn về phía sau của hắn, vậy mà lại nhìn thấy người quen, một bà lão, tóc hoa râm, y phục nhuốm máu, đã chặt đứt hai tay.
Đây là nữ trưởng lão Phong Lôi Môn, cảnh giới ngũ trọng thiên, cũng chính là nàng thay thế Bùi Thu Minh, thành vì lĩnh tụ mới trong đội ngũ bọn họ. Không nghĩ tới nửa tháng không gặp, nàng vậy mà lại luân lạc tới loại hoàn cảnh này, không chỉ đứt hai tay, còn bị quấn lấy xiềng xích, như kéo lấy một con chó đi vào.
Quay mắt về phía Bùi Thu Minh bỗng nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, bà lão trốn tránh ánh mắt, không dám đối mặt.
- Ngươi không cần phải biết ta là ai, ta là tới lấy một thứ.
Nam tử đạp lên xương vỡ, đi về hướng Bùi Thu Minh, trên cao nhìn xuống hắn, ha ha cười lắc đầu, thật sự là thảm a, đường đường là môn chủ Phong Lôi Môn, Thánh Võ cao cao tại thượng, trước kia uy phong cỡ nào, vậy mà biến thành hài tử, cảnh giới hoàn toàn biến mất. Đổi thành những người khác, chỉ sợ không tự sát cũng muốn điên rồi. So sánh lại thì bản thân vẫn rất là may mắn, tối thiểu còn có cảnh giới Địa Võ lục trọng thiên.
- Trước tiên thả Bùi Phụng ra.
Bùi Thu Minh ngửa đầu giằng co.
Nam tử bóp lấy cổ Bùi Phụng, giơ lên giữa không trung:
- Ta nghe nói đây là con của ngươi? Ha ha, thật đúng là tạo hóa trêu người.
- Ách... A...
Bùi Phụng bị bóp đến trắng mắt, hai chân vô lực loạn đạp lấy.
Bùi Thu Minh hô to:
- Thả hắn, ngươi muốn cái gì ta đều cho.
- Ta muốn mạng của ngươi, cho sao?
Bùi Thu Minh biểu lộ quằn quại, cắn răng:
- Cho!!
- Không tệ lắm, Vạn Tuế Sơn khó còn có thể nhìn thấy được chút tình thân này.
Nam tử vung tay ném Bùi Phụng xuống đất.
Bùi Phụng dữ dội ho khan, giãy dụa, bổ nhào vào phía trước Bùi Thu Minh, ngăn lại nam tử, bối rối hô:
- Không được thương tổn hắn, hắn đã đủ đáng thương, hắn ngay cả Thối Linh Cảnh cũng không có, hắn trước kia là môn chủ a, là Thánh Võ. Van cầu các ngươi, có chuyện gì xông đến ta a, ta thay hắn nhận lấy.