Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 967 - Chương 967 - Diệu Kế (1)

Chương 967 - Diệu kế (1)
Chương 967 - Diệu kế (1)

Vân nhi chạy tới, run rẩy nâng đoàn hơi nước kia lên, nhãn tình kích động đều mông lung:

- Thật là Kiếm Ngư Hiệu, thật là Kiếm Ngư Hiệu...

Ngay cả Điện Thục đều giãy dụa đứng lên, mặc dù tạm thời nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể nghe được.

- Ai đưa tới?

- Ai đưa tới?

Các tỷ muội trăm miệng một lời, đều hỏi khô lâu. Các nàng vẫn là không thể tin được, là ai đem Kiếm Ngư Hiệu đưa tới? Khô lâu này có lai lịch gì, chẳng lẽ là Vạn Tuế Sơn phái tới hay sao?

- Răng rắc... Răng rắc...

Xương quai hàm khô lâu trên dưới lộn xộn, nhưng ai cũng không rõ ràng lắm nó là nói cái gì, muốn biểu đạt cái gì.

Một thiếu nữ nói:

- Nếu không, ngươi viết ra đây?

Khô lâu kia nhún vai một cái, quay đầu chui vào trong đống xương.

- Nó đi rồi?

Các nữ tử Hồng Phấn liên minh đều rất hoảng hốt, đưa tới vật trân quý như Kiếm Ngư Hiệu, không rên một tiếng liền đi rồi? Ai hào phóng như vậy? Ai dứt khoát giúp các nàng như vậy?

Vân nhi bụm lấy đôi môi đỏ mọng:

- Kiếm Ngư Hiệu! Thật sự là Kiếm Ngư Hiệu!

Thời điểm này, đám người dưới núi bạo phát xung đột kịch liệt, có ít người nhất định muốn xông lên núi nhìn đến cùng, có ít người kiên quyết ngăn trở, kết quả từ khóe miệng đến tứ chi, cuối cùng đều dùng ra võ pháp, hỗn loạn trong nháy mắt thăng cấp.

Năm liên minh ban đầu kia lại lần nữa tổ hợp lại, cưỡng ép phá tan ngăn trở, chạy giết đến đỉnh núi.

- Giao Kiếm Ngư Hiệu ra cho lão tử, ta cũng không tin ngươi dám hủy nó.

- Ngăn bọn hắn lại!

- Hỗn đản!

- Đám nữ tử điên kia rồi, không nên trêu chọc bọn hắn.

Phái trung lập phẫn nộ hô lớn, theo sát đuổi theo lên núi.

- Có hết rồi hay không? Lùi cho ta xuống!

Vân nhi đứng ở đỉnh núi quát chói tai, tay giơ Kiếm Ngư Hiệu lên cao, lúc này đây, lực lượng mười phần, khí thế càng tăng lên, dùng hết phần linh lực còn lại rót vào Kiếm Ngư Hiệu.

Kiếm Ngư Hiệu đã nhận chủ Tần Mệnh, không có khả năng nghe nàng khống chế, nhưng linh lực trùng kích vẫn là bừng tỉnh được nó.

Hơi nước sôi trào, hóa thành gợn sóng, cuộn sạch trời cao, lao nhanh ra hơn mười lại hơn trăm thước, tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, bóng một đầu Kiếm Ngư khổng lồ ở bên trong bơi lội thuyên chuyển.

- Kiếm Ngư Hiệu?

- Là thật?

- Hí... Mẫu thân nó, đó là Kiếm Ngư Hiệu?

Trên núi dưới núi một mảnh kinh hô, đều đem linh lực hội tụ ở hai mắt, cực lực nhìn qua hơi nước trên đỉnh núi.

- Làm sao có thể?

Nữ tử xinh đẹp đưa tay vén áo choàng lên, kinh nghi nhìn qua không trung.

Trong sương mù giữa không trung, Tần Mệnh huy động cánh chim, có chút híp mắt, tập trung vào nữ tử này, đáy mắt hiện lên nghiêm nghị nhàn nhạt lạnh lùng.

- Ai dám lộn xộn, ta sẽ hủy nó!

Vân nhi giơ Kiếm Ngư Hiệu lên cao, hướng toàn trường kêu gọi đầu hàng.

Mọi người rốt cục cũng an phận rồi, cần phải lui ra thì lui ra, cần phải câm miệng thì câm miệng, thật sợ bọn nữ tử điên này hủy Kiếm Ngư Hiệu.

Tuy nhiên, càng nhiều người tâm nóng rồi, Kiếm Ngư Hiệu a! Nếu như đạt được nó, chẳng khác nào đã nhận được cơ hội rời khỏi Vạn Tuế Sơn.

Làm sao trấn an được đám nữ tử điên kia?

Làm sao mới có thể đạt được Kiếm Ngư Hiệu?

Lại làm sao toàn thân lui đi?

Nếu không, cân nhắc cùng Hồng Phấn liên minh hợp tác?

Trên đỉnh núi, đám người Hồng Phấn liên minh rốt cuộc cũng có thể thở ra hơi rồi, đã có Kiếm Ngư Hiệu, ít nhất có thể trấn trụ tất cả liên minh mấy canh giờ đi. Các nàng trước sau chém giết hai ngày, đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đều là tổn thương, gần như đều đến cực hạn rồi.

- Thay phiên nghỉ ngơi, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống dưới núi, còn phải cảnh giác linh cầm trên trời. Vân nhi không dám thư giãn, đây chính là hơn nghìn người, không chừng là ai từ lúc nào đó liền nghĩ ra cái chủ ý gì làm ra chuyện gì. Hơn nữa, trong đám người khẳng định có bàn tay đen kia, cũng không có khả năng trơ mắt nhìn các nàng ở chỗ này nghỉ ngơi.

- Răng rắc...

- Răng rắc...

Đống xương trên đỉnh núi lại truyền ra tiếng xương cốt ma sát cùng thanh âm rạn nứt quái dị, lần này không phải một chỗ, mà là hai ba mươi chỗ, trải rộng đỉnh núi.

Ồ? Lại đến?

Các nữ tử Hồng Phấn liên minh lục tục đứng dậy, nhìn từng bộ tiếp theo từng bộ khô lâu từ bên trong chui đi ra. Cứ việc đã có hảo cảm khi trước, nhưng thình lình nhìn thấy nhiều khô lâu như vậy, toàn thân vẫn là rét run, vô ý thức lui về phía sau.

Ba mươi bộ khô lâu leo ra, đứng trên đỉnh núi xương, xương cốt ảm đạm, khung xương nguyên vẹn, trong đầu lâu bắt đầu khởi động hắc khí, còn có hắc khí dâng lên trong hốc mắt, đều cấu thành một hình ảnh âm u, để cho người ta toàn thân không dễ chịu. Không dám tưởng tượng nếu như là trong đêm tối, một màn này cần phải có kinh khủng bực nào.

- Làm sao lại nhiều như vậy?

- Chúng muốn làm gì?

Trong lòng mọi người bất an, ngay cả thanh âm đều tận lực đè thấp.

Lũ khô lâu chỉ về phía các nàng, lại chỉ vào hố xương bản thân bò ra tới, giống như đang nói:

- Đi vào.

- Chúng là muốn... Để cho chúng ta từ nơi này rời đi?

- Chẳng lẽ chúng đào ra đường đi?

Bình Luận (0)
Comment