Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 97 - Chương 97 - Hang Động Đá Vôi Dưới Lòng Đất (1)

Chương 97 - Hang động đá vôi dưới lòng đất (1)
Chương 97 - Hang động đá vôi dưới lòng đất (1)

Chương 97: Hang động đá vôi dưới lòng đất (1)

Sâu trong rừng rậm, một ngọn núi lớn cao gần nghìn trượng đột nhiên sụp xuống, bụi mù cuồn cuộn, gió lớn gào thét, cuộn sạch rừng rậm phương viên mấy cây số, kinh sợ thối lui chim muông cùng dã thú ở gần đó, nhưng tiếng ầm ầm nổ lớn cùng địa chấn nơi này đã đưa tới rất nhiều sự chú ý củađệ tử Thanh Vân Tông cùng đội ngũ dong binh.

Cũng không lâu lắm, trong rừng rậm gần đó bắt đầu xuất hiện những bóng người, hiếu kỳ quan sát.

Sau khi bụi mù sút giảm, xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là một ngọn núi cao rách nát, thân núi sụp đổ một nửa, hướng đông hoàn toàn biến thành đống đá vụn, hòa với cây nát cỏ dại lăn ra cánh rừng núi thấp xung quanh. Kỳ quái chính là chân núi trong phế tích lại rõ ràng có một cái cửa động, cửa động rộng chừng hơn mười mét, độ cao khoảng hai mét ba mét.

Nhìn tình huống hình như là trống rỗng xuất hiện từ dưới mặt đất, đã khiến cho thân núi sụp đổ.

Có thể cao gần nghìn trượng, sụp đổ với diện tích lớn như vậy, viên đá bên ngoài cũng không có to lớn như tưởng tượng vậy, nói cách khác tuyệt đại đa số viên đá đều rơi vào lòng đất rồi?

Không gian dưới mặt đất to lớn đến cỡ nào?

Hiện tượng cổ quái khiến cho rất nhiều người không dám tới gần, chỉ là nhìn từ xa.

Lại về sau càng ngày càng nhiều người tụ qua đến, phân tán ở xung quanh cánh rừng và đỉnh núi, nghị luận dồn dập nhìn xung quanh.

- Trong sơn động giống như có ánh sáng.

- Các ngươi nhìn kỹ, bên trong giống như thật sự có tia chớp gì đó, sẽ không phải là bảo bối gì đó chứ?

- Thân núi làm sao lại đột nhiên sụp xuống? Không bình thường a.

- Đều đừng nóng vội đi vào, ta hoài nghi là có người nào đó làm sụp ngọn núi này.

Đến giữa trưa, trong núi rừng xung quanh tụ tập hơn nghìn người, các dong binh cùng đệ tử Thanh Vân Tông tầm đó không có ai lại đánh nhau nữa, đều chú ý xem cửa động kỳ quái chỗ đó.

Tần Mệnh sớm đã tới rồi, tìm một đỉnh núi xa hơn một chút, ngồi ở đỉnh núi tu luyện Sinh Sinh Quyết. Hắn khoác một cái áo choàng đen, mang theo mặt nạ, trên đùi để Đại Diễn Cổ Kiếm, kiếm khí lăng liệt, khí thế rất mạnh, xem ra giống như là một ngoan nhân. Như vậy cũng không có ai qua đến trêu chọc, nhất là đám đệ tử Thanh Vân Tông, bọn hắn không dám chọc tán tu trong rừng rậm, nhất là dưới loại tình thế này.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, người không an phận cũng liền nhiều hơn, từng đám dong binh bắt đầu tới gần cửa động, nghề nghiệp bọn hắn trãi qua chính là thè lưỡi ra liếm máu trên lưỡi đao, không quan tâm nguy hiểm, chỉ coi trọng lợi ích.

các đệ tử Thanh Vân Tông tương đối an phận chút, đều ở nguyên chỗ quan sát.

- Mùi thơm thật nồng! Bên trong sẽ không phải là có nữ tử đấy chứ, hắc hắc.

- Là mùi thuốc!

- Mùi thơm giống như có rất nhiều loại, bên trong khả năng có rất nhiều rất nhiều dược thảo.

- Ai đi vào chuẩn đoán đường trước?

Đang lúc đám đội ngũ dong binh thử thăm dò muốn đi vào thám hiểm, mùi thơm tràn ngập đã đưa tới bầy Linh Yêu gần đó.

Một đoàn Mãng Sơn Hào Trư mênh mông rộng lớn xông lại, hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng toàn thân lại tản ra lực cảm kinh người, bộ lông lanh lảnh như cương châm mọc ngược, cái miệng đầy răng nhỏ có thể cắn đứt sắt thép, chúng có số lượng khổng lồ, không để ý đến các đệ tử Thanh Vân Tông cùng đám dong binh ở đó, không coi ai ra gì mà cứ thế trực tiếp vọt vào địa chấn, rất nhanh đax không còn thanh âm.

Chỉ chốc lát sau, lại tới bầy Tật Phong Cự Lang nữa, khí tức hung hãn để cho mọi người kinh hãi.

Một con mãnh hổ sau lưng có hai cái cánh từ trong rừng rậm đi tới, uy phong lẫm liệt, khí thế hùng hậu, ánh mắt lộ ra hung hãn.

Bảy con vượn đen cao mấy mét thuyên chuyển chạy băng băng trong rừng rậm, trực tiếp bỏ qua đám người xung quanh, oanh oanh liệt liệt xâm nhập vào nơi động đất.

Đây vẫn chỉ là bắt đầu, càng ngày càng nhiều Linh Yêu từ bốn phương tám hướng hội tụ qua đến, giống như đều là bị mùi thơm nơi này hấp dẫn.

- Còn chờ cái gì! Xông a!

Một chi đội ngũ dong binh hô to gọi bậy xông vào động đất, các dong binh khác cũng không do dự, liên tiếp xông vào.

- Đều đừng xúc động, chúng ta chờ một chút, chẳng may bên trong gặp nguy hiểm thì sao?

Trong Thanh Vân Tông rất nhiều người hô hào khắc chế.

Có vị đệ tử thân truyền trấn an các đồng bạn:

- Trước hết để cho Linh Yêu cùng dong binh giúp chúng ta chuẩn đoán đường, chúng ta không vội, nhìn tình huống chuẩn bị động thủ lần nữa.

- Chúng ta chờ một chút, các trưởng lão nên đuổi đến nơi này rồi.

Các đệ tử Thanh Vân Tông đều không có mù quáng xông vào, bọn họ là tử đệ tông môn cao quý, sao có thể liền đi theo mạo hiểm. Nếu như bên trong thật có bảo bối, đợi ở bên ngoài cũng có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng chẳng may bên trong gặp nguy hiểm thì sao? Chẳng lẽ để cho chúng ta cùng đi chết như dong binh vậy?

Sơn động dường như rất sâu, số lượng người cùng Linh Yêu đi vào vượt qua một nghìn, nhưng thanh âm truyền ra rất nặng rất loạn lại mơ hồ, người cách rất xa thậm chí đều nghe không được thanh âm, thật giống như người cùng yêu mênh mông rộng lớn đi vào đều biến mất.

Đang lúc các đệ tử Thanh Vân Tông căng thẳng quan sát, Tần Mệnh thương thế khỏi bệnh, mang theo cổ kiếm đi về phía cửa vào nơi động đất, ngưng mi vào quan sát bên trong.

Trong đó mơ hồ có vầng sáng sương mù, như là từ nơi rất sâu truyền tới, cũng có mùi thơm nồng đậm đập vào mặt, hít thở thật sâu, để cho người toàn thân mát lạnh, thoải mái nói không nên lời, thật giống như ăn hết miệng linh quả. Nhưng mùi thơm bên trong dường như lại hòa với mùi máu tươi cùng các loại tạp vị, không cần nghĩ, hẳn là đi vào đám dong binh cùng Linh Yêu đã phát sinh chém giết.

Tại thời điểm Tần Mệnh đang quan sát, một thiếu niên lưng mang Thiết Kiếm đã đi tới, cũng đang lạnh lông mày quan sát. Khí thế của hắn vô cùng lăng lệ ác liệt, mũi nhọn rất thịnh, chiến đao màu đen sau lưng phát ra tiếng đao ngâm rất nhỏ, như là có thêm linh tính.

Thiết Sơn Hà!

Hắn không nhận ra Tần Mệnh, chỉ là ánh mắt thản nhiên nhìn cổ kiếm trong tay hắn:

- Kiếm không tệ!

Bình Luận (0)
Comment