Trên dãy núi ngoài trăm dặm, lũ khô lâu mang theo Hồng Phấn liên minh leo ra đống xương.
‘Bơi’ trong đống xương lâu như vậy, mỗi người cùng một bộ khô lâu làm bạn, đều có loại cảm giác bò trong đống xác chết, mặc dù biết đây là đang trốn chạy để khỏi chết, nhưng vẫn là toàn thân không được tự nhiên. Rốt cục cũng rời khỏi đống xương, lại thấy ánh mặt trời rồi, các nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, giống như một lần nữa sống lại.
Tần Mệnh, Đồng Tuyền, Mã Đại Mãnh, Tuyệt Ảnh, cũng đã chờ ở chỗ này.
- Cảm ơn ngươi... Cám ơn...
Các nàng cúi người thật sâu, ngoại trừ cảm tạ đã nói không nên được những lời nào khác nữa rồi.
Ân cứu mạng, xúc động nhân tâm nhất.
Tại thời điểm trên đỉnh núi, rất nhiều người các nàng đều đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, không nghĩ tới ông trời thật cho các nàng một cơ hội được sống sót, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Các nàng hiếu kỳ đánh giá Tần Mệnh, có ít người là lần đầu tiên gặp, không nghĩ tới còn rất anh tuấn nha, cũng không có bạo ngược hung tàn như trong truyền thuyết vậy.
Liền cả người trước kia gặp qua Tần Mệnh, đều đã thay đổi cái nhìn, chân thành nói lời cảm tạ.
Lũ khô lâu toàn bộ đi về hướng Mã Đại Mãnh, bị cát đen trôi giạt xung quanh hắn bao bọc, liên tiếp biến mất. Một màn này các nàng nhìn đến tấm tắc kêu kỳ lạ, thậm chí có người có thể khống chế khô lâu.
Tần Mệnh cùng các nàng khách sáo vài câu, lại thu hồi Kiếm Ngư Hiệu.
- Ngươi bây giờ có mấy con thuyền nhỏ rồi?
Các nàng đợi chờ nhìn Tần Mệnh, càng nhìn càng có hảo cảm.
- Vân Tước Hiệu, Kiếm Ngư Hiệu, Lôi Man Hiệu.
- Lôi Man Hiệu? Ngươi giết Táng Hải U Hồn?
Các nàng kinh hô.
- Táng Hải U Hồn cùng Thiên Vương Điện chúng ta có chút giao tình, chúng ta là ước định cùng hợp tác.
- Thật tốt quá.
Các nàng càng kích động rồi, không chỉ chạy ra tìm đường sống, còn có ba con thuyền nhỏ rồi? Ngay cả Táng Hải U Hồn đều là minh hữu. Ánh mắt các nàng nhìn về phía Tần Mệnh lại thay đổi, đã có ba chiếc, cách tập hợp năm chiếc còn xa sao? Đã có ba chiếc, hi vọng rời khỏi Vạn Tuế Sơn liền càng lớn. Có người kích động đến nỗi con mắt đều nóng lên, các nàng thật sự là ở chỗ này chịu đủ rồi. Cho dù là chết, cũng không muốn chết tại trong đống xương vô biên vô hạn này.
- Nha, vị này chính là... Bùi môn chủ?
Vân nhi nhìn tiểu hài tử bên cạnh Mã Đại Mãnh, hoặc nhiều hoặc ít có chút bộ dáng như vậy.
- Hô.
Bùi Thu Minh hừ một tiếng, ai cũng không muốn lý lẽ.
- Thật sự là Bùi môn chủ a.
Các nàng kinh ngạc đánh giá hắn, đều nói môn chủ Phong Lôi Môn biến thành tiểu hài tử rồi, không nghĩ tới lại trở nên nhỏ như vậy. Trong các nàng rất nhiều người đều biết Bùi Thu Minh, trong ấn tượng đều là bộ dạng uy phong lẫm liệt của hắn ở trên Lưu Ly Đảo, phóng đãng, bá đạo, còn có chút kiêu ngạo, không nghĩ tới tạo hóa trêu người, từ Thánh Võ Cảnh biến thành hài tử.
- Bùi môn chủ không phải có Hải Hồn Hiệu sao?
- Bị người khác cướp đi. Hướng các ngươi nghe ngóng mấy người.
Tần Mệnh giới thiệu bộ dáng đám người cướp đi Hải Hồn Hiệu kia.
Vân nhi các nàng lắc đầu, miêu tả này rất đơn giản, rất nhiều người đều có bộ dáng như vậy.
Có một phu nhân bộ dáng nữ tử đi ra.
- Ta biết có người dùng vũ khí Thanh Trúc, không biết có phải là ngươi nói cái kia hay không.
- Nói nói.
- Tên là Lữ Thiên Tường, là một kẻ săn giết, nhưng không có gia nhập đội ngũ săn giết của những người khác, hoạt động một mình. Tuổi tại bốn mươi năm mươi, cảnh giới tại Địa Võ bát trọng thiên. Hắn có một kiện vũ khí, Hung Linh Trúc, bề ngoài giống như là đoạn trúc xanh tươi. Có một con yêu thú, tên là Hồng Tuyến Kim Thiền, là đầu hung thú nuốt máu đoạt hồn. Lữ Thiên Tường này vô cùng nguy hiểm, giỏi về ngụy trang, độc lai độc vãng, không tiếp thụ nhiệm vụ, chỉ làm chuyện bản thân muốn làm. Sở dĩ biết rõ hắn, là vì có một lần tìm kiếm bí cảnh dưới biển sâu, ca ca ta đã bị chết ở trên tay hắn.
- Hung Linh Trúc, Hồng Tuyến Kim Thiền.
Tần Mệnh tạm thời ghi nhớ, có đúng hay không, đến lúc đó lại nghiệm chứng.
- Chúng ta có thể hỗ trợ.
Vân nhi các nàng chủ động thỉnh nguyện, chính là khả năng giúp đỡ báo ân, lại có thể tìm đến Hải Hồn Hiệu, các nàng là một ngày cũng không muốn chờ lâu thêm ở chỗ này nữa. Các nàng đều muốn biểu hiện thật tốt, tranh thủ có được hảo cảm của Tần Mệnh, đến lúc đó Tần Mệnh lên thuyền cũng sẽ không vứt bỏ các nàng.
- Không cần, các ngươi tìm nơi nghỉ ngơi trước, điều dưỡng thương thế tốt.
- Chúng ta còn có thể chiến đấu.
- Thật sự??
- Cái này...
Bộ dáng các nàng chính xác là có chút thảm, không bàn già trẻ, toàn thân đều là tổn thương, y phục rách nát không ra dạng gì cả, còn có người đứt cánh tay, có người ý thức hoảng hốt.
Tần Mệnh cười khẽ:
- Yên tâm đi, chờ khi ta rời khỏi Vạn Tuế Sơn, sẽ mang các ngươi theo.
- Chúng ta có thể đi đâu dưỡng thương.
Các nàng muốn đi cùng Tần Mệnh, kỳ thật hay là hy vọng có thể có một chiếu cố. Các nàng mặc dù từ trong hơn nghìn người vây quanh trốn thoát được rồi, nhưng đợi những người kia tỉnh ngộ lại, nhất định sẽ điên cuồng mà lùng bắt các nàng, bất kể là vì báo thù, hay là vì Kiếm Ngư Hiệu, đều sẽ dùng tất cả biện pháp lùng bắt. Vạn Tuế Sơn mặc dù rất lớn, nhưng chỗ nào có nơi cho các nàng ẩn thân.
Mộng Trúc nói:
- Đào sơn động, núp ở bên trong. Chúng ta mang theo Kiếm Ngư Hiệu đến nơi khác hiện thân, liền nói Tần Mệnh đều giết các ngươi rồi, như vậy có thể di chuyển sự chú ý.