- Đợi ta tìm đến Tần Mệnh, ta cứ như vậy nâng lên ý kiến! Cùng hắn chém chém giết giết náo xuống dưới, tìm kiếm đầy Vạn Tuế Sơn, chẳng ngồi xuống nói chuyện. Các ngươi nói, không phải sao?
Người trong Lôi Cưu liên minh trao đổi lấy ánh mắt, chuyện cũng là như vậy, lý lẽ cũng là cái lý lẽ như vậy, vừa vặn rất tốt nhưng không đúng chỗ nào.
- Một bên nói bậy nói bạ, hiện tại còn chưa tới thời điểm ngồi xuống nói chuyện. Trừ phi chủ nhân năm con thuyền nhỏ có thực lực tuyệt đối khống chế cục diện, có thể ngăn chặn đám người bạo động, nếu không... Hừ hừ, ngươi nhìn xem tình cảnh sẽ là dạng gì. Mấy ngàn người là thành thành thật thật ngồi xuống nghe bọn hắn tuyên bố danh sách, hay là phát điên nhào tới cướp đoạt thuyền nhỏ.
Mọi người giật mình, đúng đúng, chỗ không đúng chính là chỗ này. Không phải nói ai có thuyền nhỏ, người đó là lão đại, mà lão đại này còn phải có đủ thực lực chấn tràng.
Tần Mệnh giống như cười mà không phải cười nhìn Lôi Cưu, phản ứng còn rất nhanh nha.
- Đúng là không có đến lúc đó, nhưng có thể từ từ hoạt động, tất cả chủ nhân thuyền nhỏ ngồi xuống thương lượng là chiều hướng phát triển, dùng loại tình huống Vạn Tuế Sơn này, không thể nào lại có ai tập hợp đủ năm con thuyền nhỏ. Các vị, cáo từ a.
- Rống!!
Hai đầu Hắc Lân Thương Lang gầm thét nhào tới, một trước một sau ngăn Tần Mệnh lại, ô ô gầm nhẹ, nước bọt từ trên răng nanh dữ tợn nhỏ giọt xuống, bộ dáng hung ác như là gặp được kẻ thù.
Tần Mệnh vươn ra tay, tỏ vẻ bản thân không có địch ý:
- Các vị, không đến mức bởi vì ta nói mấy câu liền muốn giết ta đi. Lưu cho mình một con đường lui nha, vạn nhất ta thật theo Tần Mệnh, các ngươi lại không có cướp được thuyền nhỏ, tương lai thời điểm Tần Mệnh thương lượng danh sách, ta còn có thể nói tốt cho các ngươi vài câu.
- Thương Huyền Thương Vũ, thả hắn đi.
Lập tức có người quát tháo hai huynh đệ Thương Huyền Thương Vũ, lưu cho mình con đường lui, vạn nhất sau này dùng đến thì sao.
- Thả hắn đi.
Lôi Áo cũng ra lệnh.
- Chúng ta đi.
Thương Huyền kéo lấy xiềng xích trên cổ Hắc Lân Thương Lang, nhưng Thương Lang dữ dội kháng cự, không ngừng gầm nhẹ với Tần Mệnh.
Tần Mệnh đi sang bên cạnh vài bước, tránh đi hai đầu Hắc Lân Thương Lang, từ khe núi nhảy xuống, biến mất trong núi xương nhấp nhô.
Hai đầu Hắc Lân Thương Lang đều giãy dụa muốn đuổi theo, lại bị hai huynh đệ Thương Huyền Thương Vũ gắt gao giữ chặt:
- Đừng làm rộn, để cho các ngươi tìm Tần Mệnh, những thứ khác không cần bận tâm.
Hắc Lân Thương Lang ô ô gầm nhẹ, muốn theo chân bọn họ giải thích. Tìm cái gì tìm, cái kia giặc chính là Tần Mệnh.
Một người ho nhẹ hai tiếng, cẩn thận từng li từng tí mà nói:
- Minh chủ, chúng ta là cướp của Tần Mệnh, hay là nói chuyện hợp tác? Toàn bộ nghe ngài, ngài nói làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó.
Những người khác nhìn Lôi Áo, nếu người đã nọ nhắc tới như vậy, bọn hắn bỗng nhiên không muốn cùng Tần Mệnh đối đầu rồi. Vạn nhất cướp được, nhất định là tốt, nhưng nếu đoạt không được thì sao đây? Đợi đến lúc đó sự thật như người nọ nói, chủ nhân năm con thuyền nhỏ tập hợp lại thương lượng danh sách lên thuyền, chẳng phải là bọn hắn sẽ bị vô tình loại bỏ tại bên ngoài?
- Tần Mệnh là loại người nguyện ý hợp tác? Xem hắn hai bộ dạng.
Lôi Áo liếc mắt nhìn hai huynh đệ Thương Huyền Thương Vũ, nhìn bọn hắn bị Tần Mệnh đánh, suýt chút nữa liền mất mạng.
- Vậy ngài nói làm sao bây giờ?
- Đi một bước nhìn một bước, bất kể như thế nào, thuyền nhỏ nắm trong tay mình mới cực kỳ có bảo đảm, các ngươi nói sao?
Lôi Áo lúc bắt đầu tuyệt đối không nghĩ đến chuyện cùng ai hợp tác, có thuyền nhỏ lời nói mới có trọng lượng, mới có thể bảo đảm rời khỏi nơi này. Nhưng liên tiếp vài ngày xuống đây, hiện thực tàn khốc để cho hắn không thể không cân nhắc lại việc hạ thấp tư thái rồi, cũng muốn một lần nữa cân nhắc đám đội viên liên minh đó có suy nghĩ gì, dù sao ai cũng không muốn ở lại Vạn Tuế Sơn.
- Ừm, nghe minh chủ.
Trong bọn họ rất nhiều người đều là người của đội săn giết Lôi Cưu, theo Lôi Áo rất nhiều năm.
- Đều yên tâm đi, ta nhất định sẽ để cho các ngươi trèo lên Hắc Giao chiến thuyền. Liền tính vào đến cuối cùng chúng ta một chiếc đều không chiếm được, ta đánh cược cái mặt mo này cũng sẽ đưa các ngươi lên đi.
- Ầm ầm!
Một trận oanh động dữ dội từ núi xa truyền đến, truyền hơn mười dặm, quần sơn nhấp nhô đều rung rung theo. Một mảng bụi mù đậm đặc như là núi lửa phun trào, phóng tới không trung, cách rất xa có thể cảm nhận được cỗ năng lượng to lớn kia.
- Tần Mệnh cùng người khác đánh nhau rồi?
- Nhanh! Lần này đừng để cho hắn chạy.
Đám người Lôi Áo chấn động tinh thần, hướng phía oanh động tiến lên.
Đám liên minh đang tại các nơi quần sơn tìm tòi đều giống như nổi máu lên, kích động mà xông đến chỗ đó. Nhìn cái thanh thế này, hẳn là Tần Mệnh đụng phải đại nhân vật, không phải tiểu đả tiểu nháo, ha ha, nhìn xem lần này ngươi chạy đi đâu.
Trong lúc nổ tung, hoàn toàn yên tĩnh, hơn trăm người kinh hồn chưa định, hô hấp đều không thông thuận rồi, bọn họ một màu tóc trắng, nhìn qua nam tử cường thế giữa không trung kia.
Một đầu hùng sư màu vàng hung mãnh tỏa ra ánh vàng sáng chói, chiếu đến người ta mở mắt không ra, nó giương đầu thét dài, sóng âm màu vàng như sông lớn thủy triều cuồn cuộn lao nhanh, chấn đến hài cốt đầy đất đều đang run rẩy, càng khiến linh hồn người ta run rẩy như bị kim châm.