Lữ Thiên Tường thật vất vả mới khống chế được Cao Mạch cùng đồng bạn của hắn, chỉ chớp mắt cứ như vậy đần độn u mê bị đánh rồi? Tâm huyết hai tháng của ta cứ như vậy uổng phí sao?
- Chẳng lẽ nghĩ sai rồi? Hắn nói với ta liền tại hướng này.
Tần Mệnh thả tầm mắt xuống, nói thầm một mình.
- Lúc ngươi giết không hỏi một câu?
Đồng Tuyền làm bộ tức giận răn dạy Tần Mệnh.
- Đó là ngũ trọng thiên, ta đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng, không thể cho hắn cơ hội, nào có tinh lực hỏi tên tuổi.
Tần Mệnh ảo não thu Bá Đao, thở ra một hơi, hướng phía Lữ Thiên Tường ôm quyền:
- Thật có lỗi, lầm rồi.
Lữ Thiên Tường khó thở, đôi má có chút co rúm:
- Một câu thật có lỗi thì xong rồi?
- Nếu không như vậy đi, ta mời các ngươi gia nhập chúng ta, trong tay của ta có ba con thuyền nhỏ, có thể bảo vệ các ngươi rời khỏi Vạn Tuế Sơn.
A?
Sự không vui trong lòng Lữ Thiên Tường lập tức tản, đây chẳng phải là điều bọn hắn đang đợi chờ đấy sao? Nhưng, cứ như vậy gia nhập, có quá tùy ý rồi hay không, lại làm như thế nào giao ra chuyệnHải Hồn Hiệu?
Ba người khác trao đổi ánh mắt, hắn vậy mà chủ động mời chào chúng ta rồi? Ta không nghe lầm chứ?
- Cho các ngươi thời gian cân nhắc, nếu suy nghĩ kỹ thì đi về hướng đông, ước chừng tại trăm dặm, có ba ngọn núi.
Tần Mệnh quay người muốn rời khỏi, nhưng khi nhìn thi thể xa xa, rất hổ thẹn xin lỗi:
- Cần ta đền bù tổn thất chút ít gì không?
Lữ Thiên Tường thở một hơi:
- Không cần.
- Suy nghĩ thật kỹ. Chỉ cần các ngươi gia nhập, chúng ta liền bảo đảm mang bọn ngươi rời khỏi.
Tần Mệnh chủ động vươn tay.
Lữ Thiên Tường cũng đưa tay ra, cùng Tần Mệnh nắm chặt, miễn cưỡng dâng ra nụ cười tươi. Chỉ cần có thể gia nhập Tần Mệnh, liền có cơ hội phóng độc, cho nên tình huống vẫn còn không tính là quá hỏng bét.
- Lữ Thiên Tường?
Tần Mệnh mỉm cười.
- Chính là ta.
- Tìm đúng là ngươi.
Ánh mắt Tần Mệnh đột nhiên lạnh, bàn tay nắm chặt tay Lữ Thiên Tường đột nhiên phát lực. Lực lượng của hắn là hạng khủng bố gì, một tiếng răng rắc giòn vang, sinh sinh bóp nát linh lực thuẫn yếu ớt trên tay Lữ Thiên Tường, cũng bóp nát tay phải của hắn.
- A!!
Lữ Thiên Tường thốt nhiên biến sắc, thống khổ kêu lên đầy sợ hãi. Dùng kinh nghiệm của hắn, đều không có phát hiện ra bất cứ dấu hiệu gì.
Đầu năm ngón tay Tần Mệnh dâng lên ngọn lửa màu vàng, trước tiên chui vào thân thể Lữ Thiên Tường, xông vào huyết nhục, điên cuồng mà thôn hấp lấy sinh mệnh lực.
Lữ Thiên Tường thống khổ sợ hãi kêu la, giãy dụa dữ dội, cánh tay phải vậy mà nhanh chóng héo rũ, khí tức sinh mệnh như là mất đi khống chế thoát khỏi người hắn, dũng mãnh lao tới trong cơ thể Tần Mệnh.
Hắn rốt cục cũng phản ứng kịp, nhưng là đã chậm.
Tần Mệnh giơ lên Bá Đao, đem tay phải Lữ Thiên Tường tận gốc chặt đứt, mang theo bay ngược về đằng sau.
- Trả lại Hải Hồn Hiệu cho ta!
Lữ Thiên Tường gào thét, trong ngực đột nhiên bay ra đầu dị thú nhỏ như cái móng tay, nhanh như chớp đánh về phía Tần Mệnh, đó là hung thú Hồng Tuyến Kim Thiền.
- Cút!!
Đồng Tuyền giơ lên Tịch Diệt Tử Viêm Phiến, chém ra cỗ sóng lửa màu tím tràn đầy, đánh về phía Lữ Thiên Tường, cùng chìm ngập Hồng Tuyến Kim Thiền, đẩy lui bọn hắn.
Ba vị Địa Võ kia lại là cả kinh, làm sao lại đột nhiên trở mặt rồi? Hôm nay đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cả kinh, biến hóa quá là nhanh.
- Hải Hồn Hiệu! Ta thu!
Tần Mệnh từ trên cái tay đứt kia giật xuống không gian giới chỉ, ném cho Tiểu Tổ kiểm tra, hắn nhìn Lữ Thiên Tường cười lạnh:
- Mạng của ngươi, tạm thời lưu lại, sau này do Phong Lôi Môn thu.
- Tần Mệnh... Ngươi dám gài bẫy ta!
Lữ Thiên Tường ôm lấy bả vai đứt gãy, đau đến sắc mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tổ từ trong mai rùa truyền ra thanh âm.
- Làm tốt lắm, Hải Hồn Hiệu đến tay. Ôi, tiểu tử này thứ tốt không ít nha, ồ, đây là cái gì? Anh Hồn Địa Táng thảo?
- Còn cho ta...
- Cáo từ.
Tần Mệnh cùng Đồng Tuyền giương cánh bay lên không, rời đi xa xa.
- A!!
Lữ Thiên Tường nửa quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét cuồng loạn.
Ba người khác cũng đều như phát điên, đều nói Tần Mệnh điên cuồng dã man, cũng không có người nói hắn gian trá giảo hoạt a!
Xa xa, hai bộ khô lâu ôm lấy Bùi Thu Minh non nớt, từ từ chìm vào đống xương.
Bùi Thu Minh rốt cục cũng xả được cơn hận trong lòng, cũng đã hiểu rõ ý tứ của Tần Mệnh, cố ý giữ lại tên đầu sỏ Lữ Thiên Tường này, thậm chí sẽ cho hắn cơ hội thoát khỏi Vạn Tuế Sơn, là vì tương lai ngày nào đó, do Bùi Thu Minh tự mình đến báo thù rửa hận.
Ngắn ngủi năm ngày, cục diện kết minh tại Vạn Tuế Sơn liên tiếp phát sinh biến đổi lớn.
Giữa liên minh khác nhau triển khai các loại hình thức ‘giao hòa’, không ngừng lớn mạnh lấy thực lực chỉnh thể, kể cả nhân số cùng đội hình, tất cả những kẻ bướng bỉnh độc lai độc vãng đều không thể không để xuống cái tôi, bắt đầu gia nhập tất cả đại liên minh, rất nhiều liên minh cỡ nhỏ chủ động dựa sát vào liên minh khổng lồ.
Ngay cả Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn đều liên hiệp, chúng ta cũng không cần thiết đơn độc rồi.