Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

Chương 59

Tiệm hoa

Trần Tê cố tỏ ra bình tĩnh, cúp máy. Thấy Tần Hằng đang nhìn mình, cậu có chút chột dạ, lảng ánh mắt đi, nói qua loa: "Điện thoại lừa đảo thôi."

Dứt lời, Trần Tê cất điện thoại vào túi, vẫn còn chột dạ liếc màn hình mấy cái, thấy không có cuộc gọi nào nữa bèn vội vàng nhét mạnh điện thoại vào túi.

Dùng chùa "thuốc màu" bị chính chủ tìm tới cửa, phải làm sao bây giờ?

Đương nhiên là phải giữ vẻ bình thản, để đôi bên cùng bình tĩnh lại một chút.

Im lặng cất kỹ điện thoại, Trần Tê cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười với Tần Hằng.

Tần Hằng ngồi trên sofa, tóc mái được vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán và gương mặt tuấn tú, sắc sảo. Lúc này, anh đang im lặng vê vê chiếc cốc giấy dùng một lần, nụ cười trên môi đã tắt, thoáng chút mệt mỏi.

Anh ngước nhìn Trần Tê rồi lại cụp mắt xuống, nhớ lại bữa cơm hôm nay ở Tần gia, nhớ lại những lời mẹ Tần dò hỏi anh một cách cẩn trọng.

Trên bàn ăn hôm đó có đông đủ cả nhà họ Tần, không khí vô cùng yên tĩnh. Mẹ Tần buông đôi đũa gần như không động tới, khẽ khàng nói với Tần Hằng: "Tiểu Hằng à, bác sĩ Trương nói bây giờ có thể tiến hành đợt trị liệu tiếp theo rồi, con thấy sao..."

Lúc ấy, Tần Hằng đang ngồi ở bàn ăn, đôi đũa khựng lại, anh im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn mẹ.

Mẹ Tần mặc chiếc áo len dệt kim màu xanh rêu sẫm, gương mặt xinh đẹp, dịu dàng. Bà đang nhìn anh đầy lo lắng, đôi mắt hiền từ chan chứa nỗi niềm của một người mẹ.

Bệnh tình của Tần Hằng, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng gần như đã trở thành nỗi lòng canh cánh của cả Tần gia.

Khi Tần Hằng còn ở Tần gia, những lúc cảm xúc suy sụp, anh nhốt mình trong phòng không biết ngày đêm, mẹ Tần cũng theo đó mà suy sụp không biết bao nhiêu lần.

Tần Hằng ngồi bên bàn ăn, tay từ từ siết chặt đôi đũa, sắc mặt không chút biểu cảm. Anh im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu, cười nói: "Vâng mẹ, để ít hôm nữa có thời gian con sẽ đi."

Nghe vậy, mẹ Tần rõ ràng là hơi thả lỏng, tâm trạng cũng không còn căng thẳng như trước. Bà cầm lại đôi đũa, dịu dàng gật đầu với anh.

Thế nhưng Tần Hằng ngồi đó lại chỉ cảm thấy một áp lực ngột ngạt đến khó thở âm thầm bóp nghẹt lấy anh. Anh ngồi bên bàn ăn, nhìn những món ăn thịnh soạn mà chỉ thấy dạ dày cuộn lên buồn nôn.

Cả nhà đều đang lo lắng cho bệnh tình của anh.
Dù Tần Hằng từ nhỏ đã nhạy bén với hỉ nộ ái ố của những người xung quanh, cố gắng để trở thành một người bình thường, nhưng cũng chẳng ích gì.

Họ chỉ càng ngày càng lo lắng cho anh hơn mà thôi.

Vậy mà, càng lớn, cảm giác k*ch th*ch phóng túng đã dần khiến Tần Hằng chai sạn. Anh ngày càng sợ hãi, sợ rằng mình sẽ hoàn toàn mất đi cảm xúc.


Trên bàn ăn, Tần Thiệu cũng đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn Tần Hằng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta thờ ơ nói: "Em theo anh đến công ty."

Trên đường đến công ty Tần Thiệu, Tần Hằng khoanh tay trước ngực, đầu hơi ngửa ra sau, nhắm mắt, nghe giọng nói lãnh đạm của Tần Thiệu bên tai: "Trần Tê không phải là vật chứa tình cảm của em."

"Anh biết, bây giờ em gặp được em ấy, em rất vui vì cuối cùng cũng có người mang lại cảm xúc cho em."

"Cho nên dù chỉ một chút, em cũng liều mạng muốn níu giữ nó, giữ nó lại."

"Nhưng Tần Hằng, Trần Tê không phải là nguồn cung cấp tình cảm cho em, em ấy không có nghĩa vụ phải làm điều đó."

Yết hầu Tần Hằng trượt lên xuống dữ dội. Anh mở mắt, không chút ý cười, nói với người đàn ông trước mặt: "Vậy anh cho rằng em có bệnh, không xứng ở bên cạnh em ấy, phải không?"

Tần Thiệu đưa tay day trán, giọng có chút bất đắc dĩ: "Không phải vấn đề xứng hay không xứng, Tần Hằng."

Anh ta quay đầu nhìn Tần Hằng không chút ý cười, chậm rãi nói: "Em phải học cách yêu một người một cách nghiêm túc, chứ không phải dùng những chiêu trò ranh ma đó."

"Tần Hằng, Trần Tê không giống những người khác, tình cảm của em ấy cũng khác với họ."

Tần Hằng nói với chút tự giễu: "Em biết tình cảm của em ấy không giống người thường."

Trần Tê, người khiến anh chỉ cần ngồi yên lặng là có thể cảm nhận được sự dịu dàng, bình yên. Trần Tê, người có đôi mắt đẹp lạ thường.

Thái độ của cậu ấy đối với tình cảm nghiêm túc đến nhường nào, Tần Hằng biết rõ hơn ai hết, cũng biết thứ tình cảm như vậy hiếm có đến mức nào.
1

Chỉ tiếc là ngay từ đầu, thứ tình cảm ấy đã không thuộc về Tần Hằng anh.

Dù anh có vụng về bày ra bao nhiêu chiêu trò, Trần Tê cũng chỉ xem anh là một người bạn, một người đàn anh vừa là thầy vừa là bạn.

Người mà Trần Tê vẫn luôn dõi theo và ngưỡng mộ, vĩnh viễn là Tần Thiệu.

Anh chỉ có thể đứng sau lưng Trần Tê, nhìn cậu ngây ngô, cẩn trọng theo đuổi bước chân của Tần Thiệu.

Thật khó chấp nhận.

Ban đầu, Tần Hằng nghĩ rằng có thể thuần phục được chàng trai thanh thuần, trong trẻo như đám mây ngày xuân ấy, khiến Trần Tê trở thành vật phẩm thuần phục hoàn hảo nhất của mình.

Nhưng kết cục bây giờ của anh lại là thảm hại nhìn Trần Tê vẫn từng bước đuổi theo Tần Thiệu, chưa từng vì anh mà ngoảnh lại.

Ngoài tiệm hoa, mưa dần ngớt, chiếc chuông gió treo trên tay nắm cửa cũng từ từ lặng im.

Trần Tê dọn dẹp đồ đạc trong tiệm, cầm lấy ô, đẩy cửa kính tiệm hoa, quay đầu cười với anh: "Đàn anh, mưa nhỏ rồi, đi được rồi ạ."

Tần Hằng đặt chiếc cốc giấy xuống, ngước mắt nhìn Trần Tê đứng trước cửa kính, im lặng một lúc rồi cũng mỉm cười: "Ừ, đi thôi."

Khóa cửa tiệm hoa xong, Trần Tê đeo chiếc túi chéo, cất chìa khóa vào túi, rồi bỗng ngẩng đầu, nói với Tần Hằng đang bung ô: "Đàn anh, anh không lấy ô à?"

Tần Hằng cầm ô đứng cạnh cậu, giả vờ không hiểu, nhướng mày cười giục: "Mau vào ô đi, lát nữa lại mưa to đấy."

Trần Tê đành bất đắc dĩ hơi khom người chui vào dưới ô của Tần Hằng, sóng vai bước đi cùng anh.

Chiếc ô không lớn, Trần Tê đeo túi chéo đi sát vai Tần Hằng. Tần Hằng nghiêng đầu nhìn chàng trai đang cẩn thận nép dưới ô tránh mưa, không hiểu sao lại bật cười.

Mưa đã lất phất tạnh, con đường vắng hoe cũng dần đông người trở lại. Những người bán hàng rong bán đủ thứ đồ ăn cũng từ chỗ trú mưa đi ra, bung những chiếc ô lớn che những hạt mưa lác đác còn sót lại.

Xe cộ trên đường cũng lần lượt dừng lại, ken đặc bất động, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi.

Trong một chiếc xe màu đen, Yến Hoàn ướt sũng, tóc vẫn còn nhỏ nước, ống quần ướt một mảng lớn trên thảm xe, vết thương ở bắp chân thấm nước mưa, giờ đang bỏng rát.

Bên cạnh gã là chiếc khăn lông sạch sẽ và quần áo mới tinh, nhưng gã không hề động đến.

Người đàn ông mặt mày trắng bệch, mắt cụp xuống, những giọt nước từ tóc mai chảy dọc theo xương hàm, nhỏ xuống chiếc áo sơ mi ướt đẫm.

Trông gã rất yên tĩnh, hoàn toàn không giống vẻ suy sụp khi cố đẩy xe lăn về phía tiệm hoa trong mưa vừa rồi.

Lương Chí chỉ có thể không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu để kiểm tra tình hình của Yến Hoàn ở ghế sau. Hắn thấy người đàn ông khẽ nhắm mắt, lồng ngực gần như không phập phồng, tóc mái rũ xuống trán dính vào sống mũi, từ từ nhỏ nước.

Đó là một vẻ thảm hại mà Lương Chí chưa từng thấy qua.

Ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng vọng lại tiếng còi xe xung quanh, họ đang bị kẹt trên đường về Yến Trạch.

Trần Tê đeo túi chéo, bên cạnh là Tần Hằng đang che ô. Hai người đứng trước một người bán kẹo bông gòn. Tần Hằng hơi cúi đầu sát vào tai chàng trai, nhỏ giọng nói: "Đàn anh mua cho em một cái nhé?"

Trần Tê có chút buồn cười. Cậu đứng yên tại chỗ, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc cười nói: "Được ạ, vậy em có thể cho đàn anh nếm một miếng."

Tần Hằng bật cười, cùng cậu chen chúc dưới ô, nói với người bán hàng muốn một cây kẹo bông gòn vị truyền thống.

Máy làm kẹo bông gòn kêu ro ro rồi quay tròn. Vài giọt mưa từ mép ô bắn vào, tóe lên chiếc áo thun tay ngắn của chàng trai đeo túi chéo. Tần Hằng hơi nghiêng đầu, đưa tay vòng hờ qua vai cậu bạn bên cạnh.

Những giọt mưa bắn lên mu bàn tay Tần Hằng. Nhìn từ bên cạnh, trông như người đàn ông cao lớn đang ôm lấy chàng trai đeo túi chéo, hai người vừa nói vừa cười.

Trong lúc chờ đợi trên phố, Trần Tê vô tình quay đầu nhìn ra đường, như thể thấy gì đó, ánh mắt dừng lại.

Tần Hằng bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng Trần Tê đang nhìn ra con đường tắc nghẽn bên ngoài, ánh mắt dừng lại trên biển số một chiếc xe màu đen.

Dòng xe kẹt cứng cuối cùng cũng lục tục chuyển bánh. Trần Tê nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen giữa vô vàn chiếc xe khác từ xa.

Cậu nhìn thấy cửa kính chiếc xe màu đen đó hạ xuống, người đàn ông trong xe đang lặng lẽ nhìn cậu.

Người đàn ông mặt mày trắng bệch, tóc mái ướt át, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn Trần Tê.

Phía trước chiếc xe màu đen đã trống một khoảng lớn, xe phía sau không ngừng bấm còi thúc giục. Trần Tê quay đầu, khẽ nói với Tần Hằng đang cầm kẹo bông gòn: "Đi thôi."

Tần Hằng cầm ô, cầm kẹo bông gòn, ánh mắt có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

Trần Tê cố tỏ ra bình tĩnh lắc đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi lớn.

Biển số chiếc xe màu đen đó là biển số mà Trần Tê đời trước đã khắc cốt ghi tâm.

Đời trước, vào một mùa đông tuyết rơi dày đặc, cậu bị người đàn ông đó bỏ lại giữa đường. Giữa trời đông giá rét, cậu và hệ thống đã đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ trên con quốc lộ vắng vẻ.

Trần Tê vội nói khẽ với người bên cạnh: "Lúc nãy dự báo thời tiết nói có thể sẽ còn mưa, chúng ta đi nhanh chút đi."

Người đàn ông đang ôm vai cậu và cầm ô nghe vậy cười cười, rồi cùng cậu tăng nhanh bước chân về phía cuối phố.

Vừa đi, Tần Hằng vừa giơ cây kẹo bông gòn, cười nói với cậu: "Cắn một miếng không?"

Trần Tê chen chúc dưới ô cùng anh, vai kề vai, nghe vậy ngẩng đầu cười, dừng lại, đưa tay nắm lấy cổ tay Tần Hằng, giữ nhẹ một chút rồi cắn một miếng lớn.

Chàng trai cúi đầu nuốt kẹo bông gòn xuống, rồi hơi dựa sát vào Tần Hằng, cười rạng rỡ với anh, buông tay anh ra, rất nể tình gật đầu nói: "Ngon ạ."

Tần Hằng cụp mắt, cầm cây kẹo bông gòn, trong lòng bỗng dưng như được lấp đầy bởi sự mềm mại, hơi ấm và cơn gió lạnh lẽo quyện vào nhau, cuối cùng mơ hồ hóa thành một làn hơi nước ấm áp.

Tần Hằng bỗng có một sự thôi thúc, muốn nói cho chàng trai biết tất cả những gì xảy ra hôm nay.

Nhưng cuối cùng nghĩ lại, anh vẫn nuốt những lời đó vào trong, chỉ cụp mắt cười nhìn Trần Tê.

Mà Trần Tê động tác hơi khựng lại, cong mắt nghiêng đầu liếc nhìn Tần Hằng bên cạnh.

"[Phát hiện mục tiêu Tần Hằng đã rung động. Tiến độ nhiệm vụ: 50%]"

Tất cả những điều này đối với Yến Hoàn trong xe dường như chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Chàng trai đeo túi xách màu đen chỉ nghiêng đầu liếc nhìn chiếc xe màu đen đang dừng lại vài lần, rồi lại cười nói vui vẻ đi cùng người đàn ông bên cạnh.

Vài giây sau, chiếc xe màu đen khởi động giữa những tiếng còi ngắt quãng, từ từ chạy về phía trước.

Cửa sổ xe hé mở, mưa bụi bay vào. Yến Hoàn nghiêng đầu nhìn chàng trai và người đàn ông lướt qua, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Gã nhìn thấy Tần Hằng đưa tay ôm lấy vai Trần Tê, hai người chung một chiếc ô, vừa nói vừa cười, Tần Hằng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt thật dịu dàng.

"Ngài thấy, Tần Hằng sẽ thích một người như tôi sao?"

Dưới ô, chàng trai đeo túi chéo đưa tay lên, nghiêng đầu, mắt ánh lên ý cười, kéo lại chiếc ô đang nghiêng về phía mình.

"Cứ cảm thấy người bên cạnh đàn anh Tần Hằng quá ưu tú, thích anh ấy là một áp lực lớn quá."

Bóng hai người bị bỏ lại phía sau, xa dần cho đến khi biến mất.

Cả người Yến Hoàn nóng bừng lên, mí mắt nóng rực. Giữa cơn mê man và tiếng xe cộ ồn ào náo nhiệt, gã từ từ nhắm mắt lại, hết lần này đến lần khác nhớ lại cái nhìn xa xăm của chàng trai vừa rồi.

Cách màn mưa lất phất và sự ồn ào náo động, cái nhìn xa xăm ấy của chàng trai, tĩnh lặng mà không hề có chút tình ý.

Chạng vạng, Triệu Thích đứng bên giường bệnh, khuyên nhủ người đàn ông đang nằm: "A Hoàn à, thích thì có ích gì?"

"Thời buổi này đổi người để thích chẳng phải dễ dàng lắm sao?"

Người đàn ông trên giường bệnh đang truyền dịch, dựa vào đầu giường, cụp mắt nhìn tài liệu của Trần Tê trên máy tính trước mặt.

Triệu Thích thở dài. Hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Yến Hoàn, vì một người như vậy mà dày vò bản thân đến nông nỗi này, đối phương lại còn là một sinh viên bình thường.

Theo hắn thấy, trong giới của họ, chuyện dùng vũ lực chiếm đoạt cũng không hiếm, hà cớ gì phải vì một người như vậy mà thảm hại đến thế.

Yến Hoàn không nói gì, đưa tay lấy một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vài giọt rồi hơi ngửa đầu, nhắm mắt im lặng một lúc, mới mở mắt ra, giọng khàn khàn: "Em ấy không giống."

"Triệu Thích, tao nợ em ấy, căn bản là trả không hết."

Gã gập máy tính lại, nhắm mắt, nhớ lại những thông tin về Trần Tê ở kiếp này, nét mặt dịu đi một chút, giọng rất nhỏ: "Bây giờ em ấy sống rất tốt, có những người bạn rất tốt, cũng có thể yên tĩnh vẽ những gì mình muốn vẽ. Em ấy có thể vì một vài chuyện mà thích người khác. Đó là lựa chọn hiện tại của em ấy. Nhưng bây giờ, làm lại từ đầu, tao cũng có lựa chọn của mình."

Yến Hoàn từ từ quay đầu, lặng lẽ nhìn giá vẽ đặt trước cửa sổ, giọng khàn khàn, trầm thấp: "Triệu Thích, em ấy có thể lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận, đó là chuyện của tao."

Đời trước, trước khi gặp Trần Tê, vì một vài chuyện, gã sớm đã trở nên đa nghi và cảnh giác. Gã không tin một người sẽ vô cớ tốt với mình. Vì quyền thế, tiền tài mà tiếp cận gã, gã đều có thể thản nhiên chấp nhận.

"Rầm" một tiếng, Triệu Thích bỗng đập mạnh xuống bàn. Yến Hoàn giật mình, ánh mắt rời khỏi giá vẽ, chuyển sang Triệu Thích.

Hắn thấy Triệu Thích đang cắn mẩu thuốc lá, vuốt lại mái tóc, nhìn gã với ánh mắt rực lửa: "Không phải chỉ là theo đuổi một người thôi sao?"

"Thằng khốn Tần Hằng đó thì tính là cái thá gì mà tình địch?"

"Mày nhìn lại mày xem, giữ mình trong sạch, chưa bao giờ ra ngoài làm loạn. Còn Tần Hằng, 365 ngày thì hết 360 ngày không ở một mình."

Triệu Thích nhướng mày: "Mày là anh em của tao, Triệu Thích này, anh em của tao thì có gì tệ chứ?em
Yến Hoàn không nói, im lặng trên giường bệnh, nghe giọng nói đanh thép của Triệu Thích: "Không có! Anh em của Triệu Thích tao không hề tệ!"

Khi Triệu Thích đang hăng hái định nói gì thêm, Yến Hoàn ngước mắt, lạnh lùng nói với Lương Chí: "Bảo hắn cút đi."

Lời tác giả:

Triệu Thích: Anh em của tao không tệ! Đúng không các huynh đệ? (icon con chó)

Bình Luận (0)
Comment