Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

Chương 89

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trần nhà màu xanh da trời nhạt được trang trí bằng mười mấy ngàn con hạc giấy, vài chiếc đèn hình đám mây trắng mềm mại tỏa ánh sáng dịu dàng.

Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Sau đó con rồng bị kỵ sĩ g**t ch*t, hoàng tử thành công giải cứu công chúa, và họ ở bên nhau trọn đời."

Tiểu Trần Tê hé nửa đầu ra khỏi chăn, ngơ ngác nhìn thiếu niên Tần Thiệu đang ngồi bên giường kể chuyện trước khi ngủ cho cậu.

Một lúc lâu sau, đôi mắt đen láy của tiểu Trần Tê chớp chớp, cậu bé bối rối ngơ ngác hỏi: "Rồng, rồng chết rồi sao?"

Tần Thiệu đặt cuốn truyện cổ tích xuống, nghiêng đầu nhìn đôi tay đang nắm chặt chăn, đặt lên khuôn mặt ngây ngô của Trần Tê, gật đầu nghiêm túc nói: "Ừ, trong sách nói, nó đã chết rồi."

Mắt tiểu Trần Tê ngấn lệ, cậu bé bĩu môi, cố gắng kìm nén nước mắt, gật đầu, rụt đầu nhỏ vào trong chăn dụi dụi mắt, đôi mắt đỏ hoe nói: "Vâng, tốt ạ."

Thiếu niên ngẩn người, vẻ mặt có chút luống cuống, anh cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt ngơ ngác của đứa trẻ nói: "Sao vậy?"

Một lúc lâu sau, Tần Thiệu mới phản ứng lại, nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay, vắt óc dỗ dành: "Đây là bản cũ."

Tiểu Trần Tê mắt ngấn lệ nhìn anh, hít hít mũi, khát khao nhìn hắn. Thiếu niên nhìn ánh mắt khát khao của đứa trẻ mà cảm thấy tim mình như mềm nhũn ra, anh nghiêm túc bịa chuyện: "Thật đó, bản mới con rồng phun lửa kia không chết đâu."

Mắt tiểu Trần Tê sáng rực lên, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nó vẫn có thể bay lên trời, vẫn có thể phun lửa sao?"

Tần Thiệu gật đầu, nhàn nhạt nói theo những lời bịa đặt của đứa trẻ: "Đúng vậy, nó không chỉ có thể bay lên trời phun lửa, mà còn có thể biến hình nữa."

Anh nhìn đứa trẻ trên giường mở to mắt nhìn mình đầy khát khao nói: "Thật là lợi hại, sau đó thì sao ạ?"

Tần Thiệu im lặng, anh cúi đầu nhìn cuốn truyện cổ tích đã hết, ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Chuyện còn lại ngày mai anh kể tiếp nhé."

"Em ngủ trước đi."

Tiểu Trần Tê ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to ướt át nhìn thiếu niên ngồi bên giường, nhỏ giọng mềm mại nói: "Cảm ơn anh."

Giọng nói của đứa trẻ rất nhẹ, hơi rụt rè, giống như một cây nấm nhỏ xíu đang cố gắng che chiếc ô nhỏ của mình, khẽ lắc lắc đầu nhỏ.

Tần Thiệu không nhịn được vươn tay xoa đầu đứa trẻ, khẽ khàng nhàn nhạt nói: "Ừ, ngủ ngon."

Tiểu Trần Tê rụt mặt xuống chăn một chút, nhỏ giọng mềm mại nói: "Anh ngủ ngon ạ."

Động tác đứng dậy của thiếu niên khựng lại, anh quay đầu nhìn đứa trẻ, nghiêm túc nói: "Chưa nói xong."

Muốn cậu gọi hắn là anh trai.

Đứa trẻ ngẩn ngơ, nghe thấy lời anh nói, ngượng ngùng cọ cọ chăn, giống như một miếng bánh mềm mại nhỏ xíu ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, anh trai lớn."

Thiếu niên mãn nguyện đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên chút vui vẻ, anh cúi người kéo chăn cho đứa trẻ, nhìn đứa trẻ chớp chớp hàng mi, anh mang theo chút ý cười thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, thiếu niên cao ráo đứng ở cửa, tay kẹp một quyển truyện cổ tích, dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh nhạt của thiếu niên mang theo chút dịu dàng.

Anh luôn cảm thấy, sau khi nhìn thấy đứa trẻ kia, giống như một món đồ quan trọng bị mất đã tìm lại được.

Một giờ sáng, phòng Tần Thiệu vẫn sáng đèn, quản gia bưng đến cốc sữa nóng dễ ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, được cho phép, lão quản gia đẩy cửa bước vào, cúi người khuyên thiếu niên vẫn còn ở bàn học nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Thiếu niên mặc áo ngủ khẽ day day giữa mày, cúi đầu nhìn mười mấy trang truyện cổ tích viết vội bằng bút máy trên bàn, nhàn nhạt đáp lời quản gia.

Thiếu niên cầm bút máy, viết đoạn cuối cùng cho cuốn truyện cổ tích dành riêng cho đứa trẻ kia, rồi đặt bút xuống, hắn vặn vẹo cổ, tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc máy tính xách tay.

Vẻ mặt lạnh lùng ánh lên một chút dịu dàng.

Tất cả người hầu trong Tần trạch đều biết, đại thiếu gia rất thích đứa trẻ mà phu nhân mang về từ cô nhi viện, và đứa trẻ đó rất quấn Tần đại thiếu gia.

Mấy ngày nay, đứa trẻ có chiều cao chưa đến eo Tần Thiệu, mỗi ngày đều ngóng trông ngồi xổm ở cổng lớn, chờ đại thiếu gia tan học về.

Đứa trẻ mềm mại ngoan ngoãn đi theo sau Tần Thiệu sau khi anh tan học, vươn tay bước vội vàng vội, ngẩng đầu nói: "Em lấy, anh, lấy cặp sách."

Tần Thiệu ngồi xổm xuống bế đứa trẻ lên, đứa trẻ được bế theo bản năng ôm cổ anh, anh khẽ hỏi: "Hôm nay em đã ăn gì?"

Đứa trẻ vừa nãy còn bận tâm giúp thiếu niên trước mặt lấy cặp sách khựng lại một chút, tự nhiên bắt đầu nghiêng đầu cố gắng nhớ lại hôm nay ăn gì, đợi khi cậu bé nhớ ra, Tần Thiệu đã bế cậu bé về phòng mình.

Đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trong phòng Tần Thiệu tò mò nhìn thiếu niên một tay cởi cà vạt đồng phục trường Sùng Đức, đứa trẻ nghiêng đầu khua chân ngoan ngoãn chờ Tần Thiệu.

Nửa giờ sau, thiếu niên ở bàn học rũ mắt nghiêm túc làm bài tập, bên cạnh bàn anh đặt một chiếc ghế nhỏ màu xanh da trời nhạt và một chiếc bàn học nhỏ, đứa trẻ nhỏ xíu tập trung tinh thần nghiêng đầu nhìn cuốn sách có những nét vẽ đơn giản trên bàn nhỏ.

Không lâu sau, Tần Thiệu bế đứa trẻ đang chăm chú xem tranh xuống lầu ăn cơm, đứa trẻ quyến luyến nhỏ giọng mong đợi nói: "Lát nữa em có thể xem tiếp không ạ?"

Tần Thiệu gật đầu nói: "Em ăn nhiều một chút, cao thêm một chút nữa thì có thể xem lâu hơn."

Có lẽ ở cô nhi viện ăn uống không được tốt lắm, đứa trẻ trông có hơi nhỏ hơn tuổi thật, bé xíu, lăn trên sofa phòng anh, không thò đầu ra thì anh cũng không tìm thấy.

Đứa trẻ nắm lấy cổ áo anh nhỏ giọng nói: "Anh ơi, có phải đeo yếm ăn không ạ?"

"Em lớn rồi, có thể tự ăn cơm, không cần yếm nữa."

Lớn như vậy rồi còn để người khác đút cơm, trên cổ còn đeo yếm, ở cô nhi viện sẽ bị chê cười.

Tần Thiệu nhíu mày, dùng tay lay lay đứa trẻ trong lòng không vui nói: "Em vẫn chưa lớn đâu, có biết không?"

Anh nghiêm túc nói tiếp: "Ở nhà chúng ta, trẻ con như em là vẫn còn rất nhỏ."

"Em vẫn còn rất nhỏ, em hiểu không?"

Tiểu Trần Tê ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn mềm mại nói: "Vâng ạ."

Buổi tối, đứa trẻ tắm xong, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng hơi nước, hưng phấn chui vào chăn, cái đầu xù xù cọ cọ chăn, háo hức nhìn thiếu niên ngồi bên giường, mềm mại vui vẻ nói: "Bắt đầu chưa ạ?!"

Tần Thiệu gật đầu, anh nhìn đôi mắt khát khao của đứa trẻ trịnh trọng mở máy tính xách tay, đọc câu chuyện trên đó.

Nửa giờ sau, tiểu Trần Tê nghe Tần Thiệu sửa cốt truyện càng nghe càng ngẩn người, cậu bé ngơ ngác nghe Tần Thiệu đọc khoảng nửa tiếng, choáng váng không thoát ra được khỏi cốt truyện đã bị sửa đổi.

Thiếu niên mãn nguyện sau nửa tiếng kể chuyện trước khi ngủ xoa đầu đứa trẻ trên giường, nghiêm túc nói: "Chuyện còn lại ngày mai anh mới kể nhé."

Tiểu Trần Tê ngơ ngác gật đầu, nhỏ giọng mềm mại nói với Tần Thiệu: "Anh ngủ ngon."

Một giờ sau, đứa trẻ trong phòng vẫn mở to mắt, cậu bé bối rối nắm chặt chăn, ngơ ngác nghĩ về cốt truyện đã bị sửa đổi mà thiếu niên vừa kể cho mình.

Đứa trẻ ngơ ngác nghĩ, câu chuyện trước khi ngủ này, sao càng nghe càng không ngủ được nhỉ.

---

Tần trạch.

Vào giờ Tần Thiệu tan học, vẫn có một đứa trẻ ngồi xổm ở cửa ngóng trông chiếc xe màu đen kia, chờ Tần Thiệu tan học.

Mấy ngày mưa liên tục cuối cùng cũng tạnh dần, ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ, đứa trẻ mặt tròn ngẩng đầu thấy chiếc xe màu đen dừng bên ngoài, cậu bé lập tức bỏ cuốn truyện tranh trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy tới.

Bên chiếc xe đen, Tần Hằng vừa xuống xe đã kéo cửa ra, vị thiếu gia nhỏ tuổi này cười với tài xế nói: "Cảm ơn chú Lý."

Vị thiếu gia nhỏ tuổi này ăn mặc tự phụ, tuổi còn nhỏ, nhưng lại mang theo chút khí chất khác thường so với những đứa trẻ nhà giàu khác, tài xế nhìn Tần Hằng rũ mắt, xuống xe.

Hắn vừa xuống xe, đã nghe thấy tiếng gọi mềm mại hưng phấn liên tiếp bay về phía mình: "Anh hai! Anh hai!!"

Đứa trẻ kia chạy quá nhanh, dường như hơi gắng sức, khiến vô tình từ miệng thốt ra liên tiếp tiếng "anh hai", nghe có vẻ như một tràng "cạc cạc cạc cạc lạc" vì hụt hơi.

Tần Hằng: "..."

Sao hắn đi nằm viện mấy ngày, Tần trạch lại nuôi gà rồi?

Hắn ngẩng đầu, trong nháy mắt đã bị một đứa trẻ mềm mại ôm chặt lấy, vui vẻ dụi vào ngực hắn, hắn cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, không hiểu sao lại theo bản năng mở vòng tay ôm lấy đứa trẻ kia.

Đứa trẻ này nhỏ xíu, mềm mại, mặc áo gile nhỏ, nhận ra có gì đó không đúng, đứa trẻ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tần Hằng.

Trong đầu Tần Hằng lập tức hiện lên những lời mẹ Tần đã nói với hắn mấy ngày trước.

Họ tìm cho hắn một đứa trẻ, để cùng hắn lớn lên.

Tần Hằng không hiểu sao lại thả đứa trẻ trong lòng ra, nghiêm túc nói: "Em là đứa trẻ đến bầu bạn với anh sao?"

Tiểu Trần Tê đầu tiên ngẩn người, sau đó ra sức gật đầu lắp bắp khẩn trương nói: "Dạ."

Dứt lời, đứa trẻ vụng về vươn tay ôm lấy cậu bé trước mặt, khẩn trương nói: "Phu nhân nói, chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên."

"Anh hai."

Tần Hằng bật cười, hắn nắm tay đứa trẻ trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

---

Chạng vạng, cả nhà Tần trạch ngồi quanh bàn ăn, tiểu Trần Tê khẩn trương nhìn Tần phu nhân dịu dàng nói với cậu bé: "Các anh trai của con đều ở đây, con đừng cần sợ."

Tiểu Trần Tê ngượng ngùng nở nụ cười, gật đầu, Tần Thiệu bên cạnh cậu bé tự nhiên nhận lấy bát từ quản gia, khuấy khuấy thức ăn, dùng chiếc thìa hình gấu đưa đến bên miệng đứa trẻ.

Tần tổng và Tần phu nhân đều ngạc nhiên, sau đó thấy cậu con trai út vừa xuất viện Tần Hằng cũng tủm tỉm cười gắp cho đứa trẻ một bát thịt.

Tần Hằng ngóng trông nhìn anh trai mình nói: "Anh, em cũng muốn đút em ấy ăn."

Động tác Tần Thiệu khựng lại một chút, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Em tự ăn cơm trước đi."

Hai đứa nhóc con, còn muốn một đứa đút cho một đứa.

Đến tối, tiểu Tần Hằng mặc áo ngủ rón rén đi đến phòng đứa trẻ kia, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa phòng.

Căn phòng màu xanh da trời nhạt sáng lên ánh đèn ngủ dịu dàng, đứa trẻ trên giường ngủ yên, hàng mi dài, khuôn mặt tròn trắng nõn.

Một cục nhỏ xíu nằm cuộn tròn trong chăn, giống như một chú mèo con.

Tiểu Tần Hằng càng nhìn càng thích, hắn ghé vào đầu giường, chống cằm nhìn đứa trẻ trên giường.

Tay nắm cửa bị người vặn, Tần Thiệu bước vào, nhìn cậu em trai không cao của mình đang ghé vào đầu giường, chống cằm nhìn đứa trẻ kia.

Nghe thấy động tĩnh, tiểu Tần Hằng quay đầu lại, thấy Tần Thiệu, cong mắt khát khao nhỏ giọng nói: "Sau này em ấy là em trai của em sao?"

Con ngươi Tần Thiệu dịu dàng hơn một chút nói: "Đúng vậy."

Tiểu Tần Hằng nhìn đứa trẻ trên giường, đôi mắt không nỡ chớp lấy một cái nói: "Em ấy đáng yêu quá."

Tần Thiệu nhìn đứa trẻ mềm mại trên giường, khẽ cười nói: "Ừ."

Tiểu Tần Hằng ghé vào đầu giường vươn tay cẩn thận chạm vào khuôn mặt trắng mềm mại đau lòng nói: "Vậy sao bố mẹ em ấy lại không cần em ấy vậy?"
Tần Thiệu im lặng một chút, nhẹ nhàng nói: "Không biết, mẹ nói em ấy rất ngoan."

Tần Hằng nhỏ giọng nói: "Em cũng thấy em ấy ngoan lắm."

Hắn ghé vào đầu giường, dùng đầu cọ cọ đầu đứa trẻ, cong mắt khát khao nói: "Em nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt."

Bảo vệ thật tốt đứa trẻ mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã vô cùng thích.

---

Sáu năm sau.

Trên đường chạy ở sân vận động trường Sùng Đức, Tần Thiệu mặc đồ thể thao vẻ mặt nhàn nhạt vặn nắp chai nước, uống mấy ngụm, từ xa nghe thấy một giọng nói trong trẻo mang theo ý cười: "Anh!"

Anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn một thiếu niên mặc đồng phục cấp hai trường Sùng Đức vui vẻ chạy về phía mình.

Thiếu niên kia cầm bình nước trên tay, mái tóc đen rủ xuống trán, trên chóp mũi có một nốt ruồi đen nhỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, chạy đến trước mặt anh nhảy nhót luyên thuyên: "Anh chạy xong rồi ạ? Có mệt không? Có muốn em xoa bóp chân cho anh không?"

Tần Thiệu vừa chạy xong bài kiểm tra trong mắt mang theo chút ý cười, nhàn nhạt nói: "Anh chạy xong rồi, không mệt."

Phía sau thiếu niên kia có một thiếu niên lớn hơn cậu một tuổi, lại cao hơn không ít, thiếu niên kia lười biếng một tay đút túi quần, lẩm bẩm với Trần Tê: "Em chạy nhanh như vậy làm gì?"

"Anh cả cũng có chạy mất đâu."

Trần Tê làm bộ không nghe thấy, cuối cùng vẫn bị Tần Hằng kéo về khu dạy học cấp hai, Tần Hằng bực bội lẩm bẩm: "Trần Tê em được đấy, thường ngày anh đối xử với em không tốt sao?"

"Sao em cứ chạy về phía Tần Thiệu thế?"

Trần Tê giơ tay lên, làm bộ xin tha với thiếu niên bên cạnh cười nói: "Anh Hằng em sai rồi, anh mới là tốt nhất..."

Suốt dọc đường cãi nhau ầm ĩ, ánh mắt Tần Hằng liếc qua những ánh mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.

Trần Tê ở trường có rất nhiều người thích.

Hắn biết điều đó.

Hắn vươn tay ôm lấy thiếu niên bên cạnh, xoa mặt thiếu niên nói: "Tan học nhớ chờ anh."

Trần Tê nghiêng đầu cười với hắn rạng rỡ nói: "Vâng ạ."

Tần Hằng vừa lòng, xoa đầu thiếu niên bên cạnh, đưa thiếu niên đến cửa lớp, nhìn thiếu niên vào lớp, ánh mắt dịu dàng thoáng qua.

Có lẽ đối với vị bác sĩ tâm lý đưa ra kiến nghị kia mà nói, đó chỉ là một ý kiến đơn thuần, đối với mẹ Tần mà nói, cũng chỉ là nhận nuôi một đứa trẻ từ cô nhi viện.

Nhưng không ai có thể ngờ, quyết định này mang đến bao nhiêu thay đổi.

Nhiều năm như vậy, chỉ cần cảm xúc Tần Hằng không ổn định, hắn sẽ ôm gối và chăn lười biếng gõ cửa phòng Trần Tê, Trần Tê sẽ dụi mắt quen thuộc mở cửa cho hắn, chừa một chỗ cho hắn.

Đối với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trong nhà này, Tần Thiệu và Tần Hằng để bụng hơn bất cứ ai, có một đêm Trần Tê mười tuổi bị sốt, hai anh em họ không ai ngủ. Canh giữ trước giường bệnh suốt đêm.

Năm Trần Tê mười hai tuổi quyết định học vẽ, từ Tần Thiệu và Tần Hằng thay phiên nhau đưa cậu bé đi học, họ ngồi ở ngoài cửa phòng học, nhìn Trần Tê nghiêm túc theo học thầy giáo do Tần gia mời về.

Sinh nhật Trần Tê mười sáu tuổi, Tần Thiệu suốt đêm bay về từ nước ngoài, Tần Hằng từ mấy ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Trần Tê, còn để tâm hơn cả tiệc sinh nhật của chính mình.

Mấy năm nay, không phải không có tin đồn nhảm nhí về Trần Tê, nhưng chỉ cần manh mối vừa xuất hiện, Tần Hằng ra tay còn tàn nhẫn hơn cả anh trai mình.

Cậu nhóc Tần gia này, ngày thường trông phong lưu phóng khoáng, kín kẽ không lộ, nhưng người trong giới đều biết, đứa em trai kia được hắn bảo vệ còn hơn cả con ngươi trong mắt.

Trần Tê lớn lên xinh đẹp, thân phận lại không phải con ruột của Tần gia, người có tâm sau khi dò hỏi sẽ biết chuyện Tần phu nhân năm đó nhận nuôi cậu bé từ cô nhi viện về.

Luôn có mấy kẻ không có mắt, uống say đã huênh hoang với đám công tử nhà giàu, dám động đến Trần Tê.

Sau đó mấy tên công tử đó đều bị Tần Hằng nổi giận đánh cho thừa sống thiếu chết đưa vào bệnh viện, sau đó lại bị người nhà thu xếp cho tàn phế không ra hình người vì áp lực từ Tần Thiệu.

Tần Hằng biết, nhiều năm qua, Trần Tê vẫn luôn coi hắn là anh trai thuần túy, là người cùng lớn lên, bảo vệ lẫn nhau.

Mãi đến một ngày, Trần Tê mắt lấp lánh ánh sáng nói với họ trên bàn ăn rằng cậu muốn ra nước ngoài du học, khoảnh khắc đó, Tần Hằng nhìn đứa trẻ mình nhìn lớn lên, cái vẻ nói về lý tưởng của chính mình thật sự rất đẹp.

Đêm đó, Tần Thiệu nói gì đó hắn không biết, Trần Tê nói gì đó hắn cũng không nghe, mà đến đêm khuya, cảm xúc quả nhiên không ổn, hắn đi đến phòng Trần Tê.

Trần Tê, người luôn coi hắn là anh trai, vẫn không hề phòng bị, mặc áo ngủ ngủ yên bên cạnh hắn.

Đêm đó, Tần Hằng cả đêm không ngủ, lặng lẽ nhìn chàng thanh niên bên cạnh, chỉ đến khi ánh bình minh đầu tiên rọi vào cửa sổ, hắn nhẹ nhàng cúi người, khẽ đặt một nụ hôn lên giữa mày chàng thanh niên đang ngủ say.

"Em nhất định sẽ bảo vệ em ấy thật tốt."

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn không thay đổi.

Hiệu suất làm việc của Tần gia luôn rất nhanh, thủ tục xuất ngoại của Trần Tê rất nhanh đã xong, mấy ngày trước khi đi, đứa trẻ dường như vẫn luôn không lớn lên kia dựa vào sofa, bỗng nhiên buồn rầu nói: "Em có hơi không nỡ đi rồi."

Khi đó Tần Thiệu đang đeo kính gọng phẳng xử lý công việc, nghe vậy đầu ngón tay khựng lại, rũ mắt xuống, không nói gì.

Tần Hằng tự tay rửa dâu tây cho Trần Tê, trong khoảnh khắc đó hắn không nghe thấy giọng mình, chỉ biết mình đang thấp giọng bình tĩnh nói: "Đã muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài đi, đâu phải không về nữa, đợi em về, biết đâu chừng đã thấy con anh rồi."

Đã muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài đi, trước khi hắn thay đổi ý định, trước khi hắn còn có thể kiềm chế bản thân, có thể trốn thật xa thật xa.

Trần Tê trên sofa bật cười, lẩm bẩm: "Em nhất định lì xì cho anh Hằng một cái bao lì xì thật to."

Tần Hằng đặt dâu tây lên bàn, hiếm khi thu lại ý cười, im lặng một hồi nhẹ nhàng nói: "Ừ."

Kỳ thật chàng thanh niên đợi không được, chàng thanh niên vẫn luôn coi hắn là anh trai.

Mà thỏa mãn nguyện vọng của chàng thanh niên chẳng qua chỉ là thói quen mười mấy năm qua đã khắc sâu vào xương tủy của Tần Hằng mà thôi.

Ngày thật sự chia tay, ở sân bay, Trần Tê quyến luyến ôm Tần Thiệu, Tần Thiệu cười xoa đầu cậu, bảo cậu ở bên ngoài nhất định phải tự chăm sóc bản thân, Trần Tê như gà mổ thóc gật đầu liên tục.

Tần Hằng lười biếng nói: "Em không đến ôm anh hai một cái sao?"

Trần Tê cười ôm lấy Tần Hằng, lẩm bẩm bảo hắn đừng luôn thức khuya ở quán bar chơi bời, uống ít rượu hút ít thuốc, có thời gian nhất định phải ra nước ngoài thăm cậu.

Tần Hằng tặc lưỡi xoa đầu chàng thanh niên trước mặt, ghét bỏ nói: "Ai thèm ra nước ngoài thăm em."

Trần Tê tức giận véo mạnh vào eo người đàn ông trước mặt, người đàn ông cười xin tha khàn khàn nói: "Đi đi đi, có thời gian nhất định anh sẽ đi."

Sẽ không đi.

Vừa đi sẽ phát điên lên muốn mang người kia về.

Chàng thanh niên trước mặt chậm rãi đi xa, Tần Thiệu đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Lúc mới đến Tần gia, em ấy bé xíu lại còn rụt rè, chớp mắt một cái, đã lớn như vậy rồi."

Tần Hằng cười khàn khàn nói: "Đúng vậy, bé xíu, đáng thương ôm gối ngồi xổm ở cửa chờ anh mở cửa."

"Anh dỗ dành em ấy lâu lắm, cái thằng nhóc con này mới chịu nhắm mắt ngủ."

Tần Thiệu bật cười, vẻ mặt lạnh lùng mang theo chút buồn bã nói: "Lớn rồi, không biết bao lâu nữa mới về."

Tần Thiệu lơ đãng quay đầu, nhìn Tần Hằng, ánh mắt anh bỗng nhiên dừng lại hơi chần chừ nói: "Sao vậy?"

Người đàn ông mắt đào hoa vẻ mặt không chút ý cười, hốc mắt hơi đỏ, hắn giơ tay che má trái khẽ khàng cười khàn khàn nói: "Không có gì, chỉ là hơi đau răng."

Cái răng sâu nhỏ xíu của hắn, đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hiện giờ đột nhiên bị nhổ đi.
1

Thật sự rất đau.

Hết
(ngoại truyện - Tần gia).

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại Tần Thiệu, Tần Hằng đến đây thôi nhé ~ ngày mai là phiên ngoại của tiểu Quý ~ trong phiên ngoại của tiểu Quý cũng không có đường cong HE với Tê nhãi con (khóc) cho nên mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé ~

Bình Luận (0)
Comment