Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ, hiện giờ trong mắt Trần Phỉ quá yếu.
Đặc biệt là Trần Phỉ Hợp Khiếu thất chuyển, ngưng tụ tinh chi hoa, nâng cao thể phách của mình lên một cấp độ, cảm giác này càng rõ ràng.
Tiền Thế Hưng là một cao thủ Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ, nhưng ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, nổ thành huyết vụ.
Bốn người Dịch Dược Trung, nhìn thấy Trần Phỉ xuất hiện trước mặt Tiền Thế Hưng, thân pháp huyền diệu kia khiến họ hoảng sợ. Nhưng lúc này, đã đâm lao phải theo lao.
Dù biết Trần Phỉ không dễ chọc, nhưng không thể chạy trốn chết như vậy. Cho nên bốn người Dịch Dược Trung toàn bộ đánh ra một đạo công kích về phía Trần Phỉ, hơn nữa thân hình chớp động, xông về phía Trần Phỉ, dự định liên thủ với Tiền Thế Hưng chém giết Trần Phỉ ở đây.
Nhưng chứng kiến Tiền Thế Hưng bạo thành huyết vụ, mắt bốn người Dịch Dược Trung muốn trừng nứt, một võ giả đồng giai với họ mà dễ dàng bị chém giết như vậy?
Năm người Dịch Dược Trung thường xuyên ở cùng nhau, hiểu biết lẫn nhau rất sâu sắc, hơn nữa còn luyện một môn trận thế để hỗ trợ nhau thoát thân khi gặp nguy hiểm.
Vì hiểu rõ tu vi chiến lực của Tiền Thế Hưng tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào trong bọn họ.
Nhưng một người như vậy đối mặt với đối phương, bị chém giết không kịp kêu một tiếng, loại cảm quan trùng kích này, cơ hồ muốn lật đổ nhận thức của bọn họ.
"Chạy!"
Dịch Dược Trung kinh hô, thân hình lao về phía trước đột ngột dừng lại, điên cuồng bay về phía Thiên Vũ thành.
Đụng phải thiết bản, thiết bản cứng đến mức dù dốc hết toàn lực cũng khó tổn thương chút nào. Không liều chết, Dịch Dược Trung trực tiếp chạy trốn.
Ba người còn lại cũng không chút do dự, đuổi theo Dịch Dược Trung, chạy về phía sau.
Giữa bốn người, mất trăm đạo nguyên lực nối liền nhau, trong lúc mơ hồ, dường như có phượng dực (dực: cánh) ngưng kết bên ngoài bốn người, tốc độ bay của bọn họ chợt tăng vọt.
"Ong ong!"
Trong hư không, một đạo kiếm trận không biết từ lúc nào đã thành hình, bốn người Dịch Dược Trung vừa bay ra vài chục mét, liền va vào trong kiếm trận.
"Tha mạng, tiền bối tha mạng, có hiểu lầm, có hiểu lầm!"
Mắc kẹt trong kiếm trận, cảm nhận kiếm nguyên lạnh lẽo đến cực điểm, làm cho người ta sởn gai ốc, bốn người Dịch Dược Trung lập tức sụp đổ, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Trần Phỉ không nói gì, người không phạm ta, ta không phạm người, đó là nguyên tắc Trần Phỉ luôn tuân theo.
Những người này nếu muốn giết người đoạt bảo, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị giết.
Trần Phỉ bay vào trong kiếm trận, một người một kiếm, trong chốc lát, bên trong kiếm trận lại trở nên tĩnh lặng.
Lấy lực lượng kiếm trận của Thái Huyền Thiên Kiếm có thể dễ dàng giết chết mấy người này, nhưng ít nhiều cần tốn một ít thời gian. Đối với những người này, Trần Phỉ không muốn lãng phí thời gian, nên quyết định mỗi người một kiếm giết sạch.
Linh túy dung nhập vào trong Càn Nguyên kiếm, Trần Phỉ nhìn năm túi càn khôn trong tay, khẽ lắc đầu.
Một đạo kiếm nguyên xuất hiện, xóa bỏ khí tức của mấy người kia, thân ảnh Trần Phỉ chớp động, biến mất khỏi nơi đó.
Xung quanh không có ai, Trần Phỉ trực tiếp phát huy hết tốc độ của bản thân, bay về phía Khâm Quang hải vực.
Vài canh giờ sau, màn đêm buông xuống.
Thân ảnh Trần Phỉ xuất hiện trong Nghê Phong hải vực, lại bay thêm một quãng nữa sẽ tới Minh Hổ hải vực.
Nghê Phong hải vực chưa sụp đổ hoàn toàn, nhưng vừa rồi Trần Phỉ nhìn thấy trên đường đi, người còn ở lại Nghê Phong hải vực đã rất thưa thớt, người có khả năng di chuyển đều đã rời đi.
Còn những người không có khả năng di chuyển, bây giờ đang cầu sinh trong thành trì hỗn loạn.
Những thứ có thể mang theo, tự nhiên là mang đi toàn bộ. Vật tư sinh hoạt bên trong thành trì có thể còn dư lại, thực ra cũng không nhiều.
Hơn nữa ở thời điểm này, cũng chẳng ai sản xuất thêm vật tư. Chỉ có cá lớn nuốt cá bé, bắt đầu các loại tranh đoạt, chỉ vì sống thêm vài ngày.
Thế giới này có địa ngục hay không, Trần Phỉ cũng không rõ lắm, nhưng cảnh tượng hiện tại trong Nghê Phong hải vực, lại có phần giống địa ngục.
Thiên Vũ Minh yên bình năm đó, khi hải yêu đến, thật sự một đi không quay lại.
Trần Phỉ nghe nói thông đạo giữa Tiên Vân thành và Vô Tận hải. Hiện giờ có không ít người như ong vỡ tổ chạy sang Tiên Vân thành.
Mặc dù vùng đất bên kia, thiên địa nguyên khí mỏng manh, tiến cảnh trên võ đạo kém hơn nhiều so với Vô Tận Hải, nhưng bây giờ xem ra, bên đó ít nhất an toàn hơn.
Nhưng có thực sự an toàn không?
Chỉ là địa phương bên kia hẻo lánh, không tiếp giáp với hải vực bị hải yêu tràn vào. Nếu không, dù Tiên Vân thành nguyên khí mỏng manh, nếu hải yêu phát hiện, vẫn sẽ bị chiếm lĩnh.
Người trong vùng đất kia, kết cục cuối cùng cũng sẽ không có khác biệt gì những người ở hải vực.
Đối với hải yêu, biển rộng là tài nguyên, nuôi nhốt nhân loại cũng là một loại tài nguyên. Chỉ cần là tài nguyên, tự nhiên muốn chiếm hữu hết, nào sẽ dễ dàng bỏ qua.
Giữa nhân loại và hải yêu, tự nhiên tồn tại mâu thuẫn. Trừ khi người của Thiên Vũ Minh chịu cúi đầu xưng thần, triệt để rời khỏi vùng biển này, hải yêu có lẽ sẽ dừng lại.
Mà điều đó còn phụ thuộc vào việc Thiên Vũ Minh còn mấy vị Sơn Hải Cảnh tồn tại.
Khí tức Trần Phỉ bắt đầu giảm xuống, từ Hợp Khiếu Cảnh xuống Luyện Thể Cảnh, rồi tiêu tán không còn.
Trần Phỉ lấy ra Tàng Nguyên Chung, bao lấy thân hình của mình, rơi xuống biển, phóng về Minh Hổ hải vực.
Tàng Nguyên Chung này đến từ Thiên Nhận Môn, sau khi Trần Phỉ lấy được, phát hiện không ít diệu dụng. Kết hợp với Đồ Linh Thuật, dưới nước biển, hải yêu tam giai bình thường dù ở gần cũng khó phát hiện.
Mi tâm Trần Phỉ lóe lên ánh sáng nhạt, quan sát xung quanh, thân pháp không chậm lại chút nào.
Minh Hổ hải vực bị hải yêu xâm chiếm, nhưng toàn bộ hải vực kỳ thật rất lớn, hải yêu không thể chiếm lĩnh mỗi một tấc, như vậy chính hải yêu cũng không cần sinh hoạt.
So với lúc Trần Phỉ thực hiện nhiệm vụ ở Hải Ngự Thành, mật độ hải yêu lúc đó mới thực sự khoa trương.
Bây giờ phân tán khắp các hải vực, những hải yêu này lại không có thủ hộ thứ gì, kỳ thật trong đó có khoảng trống thật lớn để ra vào.
Trần Phỉ chém sạch khí tức của mình, lại có Tàng Nguyên Chung che giấu thân hình, dưới tình huống bình thường, sẽ không có hải yêu có thể nhận thấy được Trần Phỉ.
Trần Phỉ duy trì tốc độ đều đều, cũng không nóng nảy, hao phí thời gian một ngày, xuyên qua toàn bộ Minh Hổ hải vực, tiến vào trong Khâm Quang hải vực.
Trong quá trình không gặp sự cố gì. Hải yêu mạnh nhất Trần Phỉ gặp chỉ là tam giai hậu kỳ, tam giai đỉnh phong ở địa phương cực kỳ xa xôi, loáng thoáng bắt được một tia.
Rõ ràng, hải yêu tam giai đỉnh phong kia cách Trần Phỉ khá xa.
Tiến vào Khâm Quang hải vực, mật độ hải yêu cao hơn Minh Hổ hải vực không ít, nhưng vẫn còn khoảng trống rất lớn.
Chỉ là khi Trần Phỉ tiếp cận Phượng Hồ thành, số lượng hải yêu tăng lên khá cao, đặc biệt là hải yêu tam giai. Trần Phỉ cảm nhận được vài con ở trong Phượng Hồ thành.
Thân hình Trần Phỉ chậm rãi nổi lên mặt biển, nhìn Phượng Hồ thành tối tăm phía trước.
Lúc này là ban đêm, nếu như là trước kia, Phượng Hồ thành hiện giờ không nói đèn đuốc sáng trưng, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ, u ám tựa như muốn thôn phệ tất cả mọi người.
Giờ phút này chỉ ở vị trí trung tâm Phượng Hồ thành có ánh sáng, mà Trần Phỉ cảm giác được khí tức hải yêu tam giai, cũng là ở bên trong.
Mi tâm của Trần Phỉ lộ ra một tia sáng, không ngừng kéo gần tầm nhìn phía xa, nhìn thấy trong Phượng Hồ thành có mấy bóng hình cao lớn.
Thân hình hải yêu thực ra có thể luyện hóa thành nhân loại, đặc biệt là hải yêu tam giai hậu kỳ, càng có thể huyễn hóa thành bộ dáng giống như người bình thường.
Trước đây Trần Phỉ chưa từng thấy dáng vẻ hải yêu sau khi huyễn hóa, bởi vì chỉ khi hải yêu lộ ra chân thân, mới là thời điểm chiến lực mạnh nhất của nó.
Biến thành nhân loại, ảnh hưởng rất lớn đối với chiến lực của hải yêu, mà còn cần một chút thời gian để biến trở lại chân thân.
Trong trận chiến thật sự, có thể sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.
Trần Phỉ từng đọc qua, khi hải yêu tam giai hậu kỳ không chiến đấu, thường thu hồi chân thân. Thu hồi chân thân, khí huyết hùng hậu bị kiềm chế, giúp hải yêu cảm nhận tốt hơn cùng với rèn luyện tâm thần bản thân. Không chỉ hải yêu như thế, nhiều yêu thú khác cũng vậy.
Nhân loại và yêu thú dù là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt, nhưng nhiều vấn đề tu luyện thì tương đồng.
Nhân loại cần tu luyện tinh khí thần, yêu thú cũng thế, chỉ là do đặc tính chủng tộc, tâm thần nhân loại không thể nghi ngờ là tinh tế hơn, còn yêu thú thì mạnh về hai loại tinh và khí.
Tâm thần thống ngự tinh khí, tinh khí quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến cảnh giới yêu thú trưởng thành, lúc này chúng phải đảo ngược tập trung tu luyện tâm thần.
Đến tứ giai, giống như nhân loại, tu luyện thần hồn.
Tia sáng từ mi tâm của Trần Phỉ dần tan biến, thu hồi Tàng Nguyên Chung, người phiêu phù trên mặt biển, theo sóng biển chậm rãi bay về phía Phượng Hồ thành.
Sáng sớm, một tia nắng chiếu rọi trong Phượng Hồ thành, thoáng phục hồi chút sức sống cho thành trì đầy tử khí.
Từ trước khi mặt trời mọc, gần như toàn bộ người trong Phượng Hồ thành đã bắt đầu làm việc.
Trong Phượng Hồ thành hiện giờ còn khoảng vài ngàn người sinh sống, không thể nghi ngờ là rất ít so với trước.
Những người này hiện giờ bị hải yêu nuôi nhốt, nhưng hải yêu không quản việc ăn uống của họ, những người này nhất định phải tự mình giải quyết.
Một số người trở thành tay sai của hải yêu, bắt đầu bóc lột và áp bức những người khác.
Trần Phỉ giảm khí tức xuống Luyện Thể Cảnh, mặc quần áo cũ nát, trà trộn vào đám đông, đi thẳng tới đình viện thân quyến Bành Tự Minh trước đây.
Trong đình viện cũng không trống rỗng nhưng đã đổi chủ, không còn là thân quyến của Bành Tự Minh.
Vẻ mặt Trần Phỉ bất động, thân hình lóe lên, xuất hiện giữa đình viện.
Một người đang cầm roi da trong tay, không ngừng quất vào thị nữ trên mặt đất, mặc dù thị nữ đã không rên một tiếng, hoàn toàn hôn mê, nhưng người nọ vẫn nhe răng cười, không ngừng vung roi, quất thị nữ trên mặt đất đến máu thịt mơ hồ.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, một chưởng ấn lên đầu người này, đè hắn xuống mặt đất.
"Bụp!"
Một tiếng trầm đục vang lên, máu tươi từ trên trán người này chảy ra, chảy xuôi trên mặt đất.
"Ta hỏi ngươi đáp, hiểu không?" Thanh âm Trần Phỉ truyền vào trong tai Vũ Kỳ Vũ, thân thể Vũ Kỳ Vũ run lên, lúc này mới kịp phản ứng, liều mạng gật đầu.