Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ (Dịch)

Chương 167 - Chương 661. Chiến Yêu Vương

Chương 661. Chiến Yêu Vương Chương 661. Chiến Yêu Vương

Đôi mắt to lớn của Nhiếp Lê nhìn về phía Trần Phỉ, là Hợp Khiếu Cảnh, mặc dù giờ phút này khí tức dữ dội như sấm, nhưng cũng không đạt tới trình độ nguyên lực Sơn Hải Cảnh.

Nhưng đây là công pháp gì, vì sao có thể thôi phát nguyên lực một võ giả Hợp Khiếu Cảnh đến tình trạng như thế.

Mặc dù nguyên lực không có đạt tới Sơn Hải Cảnh, nhưng xem như sờ đến biên giới nguyên lực Sơn Hải Cảnh, một ít võ giả dựa vào đường tắt đột phá đến Sơn Hải Cảnh, trình độ nguyên lực phỏng chừng cũng mạnh hơn thế này một chút mà thôi.

Mấu chốt nhất chính là, vì sao thể phách võ giả Hợp Khiếu Cảnh này mạnh như thế, vừa rồi trong lúc va chạm, làm cho Nhiếp Lê cho rằng, mình đang giao chiến cùng một Sơn Hải Cảnh.

Nguyên lực có mạnh hơn nữa, không có thể phách chống đỡ, cuối cùng cũng chỉ một chạm là vỡ, mà võ giả Hợp Khiếu Cảnh đối diện này lại chống đỡ được.

Còn về áp chế thần hồn, đối với nhân loại này một chút hiệu quả cũng không có.

Đây đâu phải là một Hợp Khiếu Cảnh, nói là một Sơn Hải Cảnh bị thương cũng xem như hợp lý.

Nhân loại khi nào đã có công pháp như vậy, thôi phát chiến lực một Hợp Khiếu Cảnh đến trình độ không thể tưởng tượng như thế!

Nhiếp Lê híp mắt nhìn chằm chằm Trần Phỉ, âm lãnh càng lúc càng thịnh.

Nhân loại trước mắt rất mạnh, mạnh đến mức khó có thể lý giải, nhưng chung quy không phải Sơn Hải Cảnh, Nhiếp Lê ngược lại muốn nhìn xem, đối phương có thể chống đỡ tới trình độ nào!

Một chiêu ngươi chịu đựng được, mười chiêu ngươi chịu không nổi!

"Hống!"

Nhiếp Lê ngẩng đầu phát ra một tiếng gào thật lớn, bốn chân giẫm động, biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại đã ở trước mặt Trần Phỉ.

Đồ Tái Xuyên là cường giả Sơn Hải Cảnh, nhưng Đồ Tái Xuyên cũng không dám đối đầu trực diện với Nhiếp Lê.

Thể phách Sơn Hải Cảnh rất mạnh, nhưng thể phách Yêu Vương chỉ mạnh hơn, về thể phách, Yêu Vương luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, cũng là một phương thức chiến đấu quan trọng.

Trần Phỉ nhìn đầu gà dữ tợn của Nhiếp Lê, thân hình dịch chuyển, biến mất trước mặt Nhiếp Lê, sau một khắc, Trần Phỉ xuất hiện ở đuôi Nhiếp Lê, Càn Nguyên kiếm bộc ra kiếm ý kinh thiên, một kiếm chém vào đuôi rắn của Nhiếp Lê.

"Oanh!"

Đầu gà Nhiếp Lê đụng phá hư không, phát ra tiếng nổ vang, Nhiếp Lê nhìn thấy Trần Phỉ biến mất, trong lòng xuất hiện một tia cảm giác không ổn.

Nhiếp Lê va chạm sẽ nhiễu loạn thiên địa nguyên khí, nếu là Sơn Hải Cảnh khác, hoặc là ngạnh kháng, hoặc chỉ có thể lui về phía sau.

Muốn vặn người lao đến các vị trí khác của Nhiếp Lê, thiên địa nguyên khí xung quanh sẽ trực tiếp cản trở, cuối cùng khả năng còn chưa thành công, sẽ bị đầu gà cùng với cự trảo Nhiếp Lê đánh trúng.

Nhưng sự dịch chuyển này của Trần Phỉ đã làm xáo trộn kế hoạch của Nhiếp Lê.

Nhân loại làm sao lại có thiên phú Na Di của yêu thú?

Nhiếp Lê còn chưa nghĩ rõ ràng, chỗ bị thương ở đuôi rắn dấy lên cảm giác nhói đau, đây là dấu hiệu sắp bị đánh trúng.

Nhiếp Lê theo bản năng uốn cong đuôi rắn, tiếp đó bắn ngược lại.

Đuôi rắn nhìn như mềm yếu, nhưng kỳ thực lực công kích rất mạnh, không biết có bao nhiêu địch nhân, bị một đuôi Nhiếp Lê quét nát.

Nhưng sau một khắc, Nhiếp Lê cảm giác đuôi rắn của mình đụng vào một dãy núi cao nguy nga, vốn đuôi rắn chỉ bị đứt một đoạn, giờ phút này lại bị chém nát hoàn toàn.

"Rống!"

Nhiếp Lê đau đớn, sóng âm rít gào quét ngang bốn phương, đồng thời trong đuôi rắn tự mang kịch độc, tràn ngập bốn phương.

Tuy nhiên, khi cảm nhận lại Trần Phỉ, phát hiện nhân loại này sớm đã dịch chuyển ra ngoài một dặm, kịch độc đuôi rắn căn bản cũng không có ảnh hưởng đến hắn.

Nhiếp Lê quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ, lực lượng nhân loại này như thế nào còn cao hơn vừa rồi?

Đuôi rắn tuy vội vàng phản kích, cũng không nên dễ dàng bị nghiền nát như thế!

Võ giả Hợp Khiếu Cảnh này rốt cuộc là quái vật gì?

Càn Nguyên kiếm chỉ nghiêng một bên, Trần Phỉ nhìn chằm chằm Nhiếp Lê, thương thế bên ngoài cơ thể đang nhanh chóng khôi phục, chỉ trong nháy mắt cũng đã hoàn hảo như lúc ban đầu.

Trần Phỉ dùng một kiếm chém nát đuôi rắn Nhiếp Lê, nhưng lực phản chấn cực lớn cũng làm cho thân thể Trần Phỉ trăm ngàn lỗ hổng.

Nhưng chỉ là thương thế như vậy, đối với Trần Phỉ bây giờ mà nói đã không tính là gì. Trấn Long Tượng không ngừng phục hồi thương thế như cũ, lại tiếp tục hấp thu lực lượng phản chấn của Nhiếp Lê làm của riêng.

Mấy dặm bên ngoài, mấy người Đông Lâm Vân vừa rời xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên vòm trời.

Thiên địa nguyên khí đã như lò lửa, cụ thể quá trình chiến đấu, bọn họ không thấy rõ ràng, nhưng giờ phút này Trần Phỉ bình yên vô sự đứng ở giữa không trung, bọn họ lại thấy rõ ràng.

Thậm chí bọn họ còn phát hiện, đuôi rắn của Yêu Vương giờ phút này đã hóa thành thịt bùn.

Nói cách khác, Trần Phỉ thân là Hợp Khiếu Cảnh, trong trận chiến này, còn chiếm cứ một chút thượng phong?

Hợp Khiếu Cảnh áp chế Yêu Vương?

Cảnh tượng nhìn qua có vẻ cực kỳ khó tin, khiến mấy người Đông Lâm Vân không biết nên nghĩ gì, bởi vì điều này đã phá vỡ nhận thức nhiều năm của bọn họ.

Trên vòm trời, Yêu Vương Nhiếp Lê nhìn Trần Phỉ, bắt đầu từng bước một đi về phía trước.

Nhân loại này có được thiên phú Na Di, vậy sự va chạm của Nhiếp Lê đã không có bất kỳ tác dụng, chẳng những không đụng trúng người, còn có thể bởi vì dùng sức quá độ, dẫn đến chiếu cố không đủ với những vị trí khác.

Nhiếp Lê thừa nhận, chính mình trước đó đã xem thường nhân loại này.

Vốn tưởng rằng có thể tùy ý đùa bỡn, thậm chí bóp chết như con kiến hôi, cuối cùng phát hiện, thực lực lại mạnh mẽ như thế.

Nhiếp Lê cũng không nghĩ tới, làm sao Trần Phỉ có được thực lực như vậy, kế tiếp nó chỉ cần tấn công ổn định, cũng có thể giết chết Trần Phỉ.

Lúc này Trần Phỉ thông qua bí pháp bạo phát, mới thu được lực lượng cường đại như vậy, đặc tính loại bí pháp này, chính là không cách nào kéo dài.

Thậm chí nếu như chịu áp lực quá nhiều, cuối cùng còn có thể tự nổ tung mà chết.

Loại bí pháp này, nhân loại có, yêu thú đồng dạng cũng có.

Lúc trước trong quá trình giao chiến với Đồ Tái Xuyên, Nhiếp Lê liền thi triển bí pháp tương tự, cho nên mới dẫn đến yêu lực không đủ, vả lại trọng thương trong người.

Bốn chân Nhiếp Lê đạp động hư không, mỗi một lần hạ chân, mặt biển phía dưới liền lặng im sụp đổ mấy trăm mét, đồng thời khí thế Nhiếp Lê sẽ tăng vọt một phần.

Chỉ trong vài bước, khí thế của Nhiếp Lê giống như khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất, trong phạm vi vài dặm, toàn bộ bị khí thế của Nhiếp Lê bao phủ.

Thân hình nho nhỏ của Trần Phỉ giống như một chiếc thuyền đơn độc, ngay sau đó sẽ bị sóng biển hoàn toàn nhấn chìm.

Trần Phỉ nhìn Nhiếp Lê đi tới, chỉ trong nháy mắt, Nhiếp Lê liền đi tới trước mặt Trần Phỉ, một trảo thăm dò Trần Phỉ.

Lực lượng vẫn cường đại không thể tưởng tượng nổi, Trần Phỉ chém nát đuôi rắn Nhiếp Lê, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến nó.

Đặc biệt là lúc này khí thế của Nhiếp Lê đạt tới đỉnh phong, uy thế của một trảo này còn hơn cả trước.

Toàn thân Trần Phỉ gần như bị đông cứng lại, đây không phải ảo giác, mà là không khí và yêu lực đè ép Trần Phỉ, khiến Trần Phỉ không thể nhúc nhích.

Nhiếp Lê dùng một trảo trảo nát thân ảnh Trần Phỉ, nhưng đây chỉ là hư ảnh, bản tôn của Trần Phỉ xuất hiện ở vị trí đầu gà của Nhiếp Lê, một kiếm chém tới mào gà của Nhiếp Lê.

Hai mắt Nhiếp Lê xoay lên trên, con ngươi âm lãnh nhìn thẳng Trần Phỉ, một chân trước khác vung về phía Trần Phỉ.

Ánh mắt Trần Phỉ chuyển động, thấy hai móng vuốt phía sau của Nhiếp Lê chưa động từ nãy giờ, lúc này cũng hóa thành hư ảnh đập tới.

Na Di không thể nghi ngờ là một thiên phú rất mạnh, nhưng chỉ dựa vào Na Di, muốn xuất kỳ bất ý, độ khó cực lớn, bốn móng vuốt Nhiếp Lê phân tán ở xung quanh, kết quả cuối cùng, vẫn không thể từ bỏ.

Cứng đối cứng? Trần Phỉ sẽ như Nhiếp Lê mong muốn!

Trần Phi xoay Càn Nguyên kiếm, va chạm với móng trái của Nhiếp Lê

Nhiếp Lê không cố ý rèn luyện bộ vị thân thể đơn độc thành vũ khí, mà là dùng yêu lực dung luyện các nơi quanh thân, cho nên mỗi một bộ vị trên thân thể Nhiếp Lê, đều là thuẫn mạnh nhất, cũng là mâu mạnh nhất!

"Oanh!"

Một sóng xung kích cực lớn quét ngang ra, tứ chi bách hài của Trần Phỉ trong nháy mắt vỡ vụn ra vô số vết thương, huyết vụ tràn ngập.

Nhưng sau một khắc, những huyết vụ này đã bị Trấn Long Tượng cưỡng ép kéo trở lại trong thân thể, huyết nhục tan vỡ cũng dính lại cùng một chỗ, nhanh chóng khôi phục.

Lực lượng Yêu Vương ở trong cơ thể Trần Phỉ đấu đá lung tung, khi hư ảnh Long Tượng phía sau Trần Phỉ rít gào, lực lượng Yêu Vương bị trấn áp, Càn Nguyên kiếm một lần nữa bộc phát ra quang mang kinh thiên, đụng vào móng vuốt phải của Nhiếp Lê.

Sóng xung kích trước đó chưa tan biến, một sóng xung kích khổng lồ khác lại nổ ra.

Ngọn lửa bên ngoài cơ thể Trần Phỉ trực tiếp bị đánh tan một nửa, tứ chi bách hài mới phục hồi như cũ lại nứt toác ra.

Nhưng so với lúc nãy, vết thương lần này nhỏ hơn rất nhiều.

Không chỉ vì lực lượng một kiếm này của Trần Phỉ lớn hơn nữa, cũng bởi vì lực lượng một trảo này của Nhiếp Lê giảm xuống rất nhiều.

Yêu Vương có mạnh hơn nữa, lực lượng cũng có cực hạn, sau khi móng vuốt đầu tiên va chạm, thân thể Trần Phỉ sụp đổ, tình huống của Nhiếp Lê mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng thương thế vẫn tích lũy trong cơ thể.

Kết quả của điều này là lực lượng của móng vuốt thứ hai, chắc chắn sẽ giảm một bậc, đó là điều không thể tránh khỏi.

"Hống!"

Nhiếp Lê kịch liệt rít gào, móng vuốt phải dưới va chạm lần này, vô số máu thịt bị nghiền thành bọt máu.

Ta mạnh ngươi yếu, loại va chạm chính diện này, kết quả lập tức rõ ràng.

Tóc Trần Phỉ tung bay về phía sau, một bước không lùi, trong tiếng gào thét của Long Tượng, bước về phía trước một bước, cùng móng vuốt thứ ba của Nhiếp Lê đụng vào nhau.

"Oanh!"

Thiên địa nguyên khí điên chuyển, mặt biển lún xuống, mây đen trên bầu trời đều bị xé toạc, lôi điện bốn phía.

Thân hình khổng lồ của Nhiếp Lê bị đánh nghiêng sang một bên, toàn bộ móng vuốt dưới chân phải biến mất không còn, bị lực lượng tuyệt cường mạnh mẽ đánh thành thịt băm.

Ba lần va chạm, mỗi lần bị thương nặng hơn một lần.

Trái lại Trần Phỉ, khắp người máu tươi đầm đìa, nhưng khí thế lại đẩy tới điểm cao nhất, mấu chốt hơn chính là, sau mỗi một lần va chạm, thương thế đều khôi phục với tốc độ kinh người.

Trong ánh mắt Nhiếp Lê mang theo nghi hoặc, rốt cuộc nó là yêu thú, hay Trần Phỉ là yêu thú, loại lực khôi phục này, vì sao so với nó còn khoa trương hơn?

Lực lượng khủng bố ở trong thân thể Nhiếp Lê đấu đá lung tung, Nhiếp Lê còn chưa trút cỗ lực lượng này xuống, phát hiện Trần Phỉ đã dịch chuyển đến vị trí đầu của nó, một kiếm chém xuống.

Trong mắt Nhiếp Lê lộ ra vẻ điên cuồng, mào gà trong nháy mắt biến thành màu đen, đầu rụt về phía sau, đồng thời hai chân trái phải vỗ về phía Trần Phỉ.

"Phốc!"

Một ngụm huyết vụ từ trong miệng Trần Phỉ phun ra, lục phủ ngũ tạng của Trần Phỉ trong nháy mắt vỡ nát, cánh tay phải cầm kiếm từ bàn tay, một đường hướng đến bả vai, tiếp theo là thân thể, gần như biến thành thịt vụn.

Nhiếp Lê liều mạng, vốn không thể dùng bí pháp, nhưng Nhiếp Lê không chịu nổi mình bị một võ giả Hợp Khiếu Cảnh đè đánh.

Hai chân trước của Nhiếp Lê có một nửa biến thành thịt bùn, hai chân cũng không tự chủ được bị văng ra.

Trong khoảnh khắc Trần Phỉ trọng thương, Nhiếp Lê tự nhiên không có khả năng lông tóc không tổn hao gì, nhưng so với Trần Phỉ, không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều.

Con ngươi âm lãnh của Nhiếp Lê nhìn chằm chằm Trần Phỉ, đầu rút về trong nháy mắt thò ra, giống như tia chớp cắn về phía Trần Phỉ.

Trần Phỉ cúi đầu nhìn Nhiếp Lê, hư ảnh Long Tượng phía sau kịch liệt rung động, giống như muốn từ hư ảo đi tới hiện thực, thân thể bị thương lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi phục hồi như cũ.

Lực lượng Yêu Vương đang tùy ý phá hư thân thể Trần Phỉ bị áp chế, lực lượng của Trần Phỉ đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất.

Đánh không chết Trần Phỉ, vậy cũng chỉ có thể làm cho Trần Phỉ trở nên càng thêm cường đại.

Hai tay Trần Phỉ bắt lấy Càn Nguyên kiếm, một kiếm chém về phía đầu Nhiếp Lê.

Nhiếp Lê cảm nhận được sự thay đổi của Trần Phỉ, ánh mắt nháy mắt mở to, đầu muốn rụt lại, đã hoàn toàn không kịp.

Hung ngược trong lòng Nhiếp Lê bị kích phát triệt để, thú tính chiếm cứ toàn bộ, vị trí mào gà đen như vực sâu, sau một khắc, Càn Nguyên kiếm cùng đầu Nhiếp Lê đụng vào nhau.

"Ong ong!"

Toàn bộ khung trời rung động, Trần Phỉ lui về phía sau một bước, làn da toàn thân trong nháy mắt bạo liệt, không có một chỗ hoàn hảo, thậm chí ngay cả hai mắt cũng trực tiếp nổ tung, xương cốt trong cơ thể càng phát ra tiếng gào thét, lục phủ ngũ tạng càng không khác gì thịt bùn.

Chỉ thiếu một chút, lực lượng sẽ vượt quá giới hạn Trấn Long Tượng có thể khống chế, nhưng chung quy là không có vượt qua.

Thân thể Trần Phỉ nhanh chóng khôi phục, từng hơi thở một biến hóa, chỉ một cái hô hấp, làn da Trần Phỉ đã khôi phục hoàn hảo, ánh mắt khôi phục như cũ.

Nhiếp Lê nhìn chằm chằm Trần Phỉ, nhìn Trần Phỉ nhanh chóng khôi phục, khó hiểu trong ánh mắt đã đạt tới cực hạn.

Đây rốt cuộc là quái vật gì biến thành, trong Sơn Hải Cảnh, nghe nói có cường giả như vậy, nhưng Hợp Khiếu Cảnh, mặc dù là những thiên kiêu Thánh Địa võ đạo kia cũng không cách nào như vậy.

"Bùm!"

Mào gà trên đầu Nhiếp Lê vỡ vụn, hơn phân nửa huyết nhục biến mất, lộ ra xương trắng dày đặc, không chỉ như thế, hai chân còn lại cũng hóa thành huyết vụ ngay lập tức.

Nếu như không phải thời khắc mấu chốt, Nhiếp Lê điều cự lực về bộ vị khác, giờ phút này đầu Nhiếp Lê đã hoàn toàn nổ tung.

Nhưng lúc này mặc dù đầu vẫn còn, khí tức của Nhiếp Lê cũng hạ xuống điểm thấp nhất, chỉ kém một chút, sẽ rơi khỏi cảnh giới Yêu Vương.

Nhiếp Lê chỉ còn lại một mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phỉ, đầu và hai chân còn lại trực tiếp rút vào trong quy giáp. Sau một khắc, Nhiếp Lê chạy về phía xa.

Thua, Nhiếp Lê biết đánh tiếp, mình sẽ chết, chết ở trong tay một võ giả Hợp Khiếu Cảnh.

Nếu như không phải vì Đồ Tái Xuyên, làm cho nó trọng thương trong người, làm sao sẽ bị một Hợp Khiếu Cảnh sỉ nhục như vậy!

"Oanh!"

Trần Phỉ xuất hiện trên quy giáp của Nhiếp Lê, chém xuống một kiếm, quy giáp kịch liệt rung động, nhưng mặt trên chỉ xuất hiện một vết trắng, không có bất kỳ thương thế nào khác.

Hơn nữa trên quy giáp lại không truyền ra lực phản chấn, mà bị Nhiếp Lê truyền thẳng đến hư không.

Sau mấy hiệp giao chiến, Nhiếp Lê phát hiện đặc tính công pháp của Trần Phỉ, bây giờ tình nguyện thừa nhận tất cả công kích, cũng không để Trần Phỉ mượn lực lượng.

Người trên đội thuyền trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, Trần Phỉ lại đang truy sát Yêu Vương?

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Trần Phỉ và Yêu Vương đã biến mất trong mắt mọi người, nhưng khiếp sợ trong lòng mọi người đã sớm như thiên địa nguyên khí này, quay cuồng không ngừng.

Hôm nay gặp phải cảnh ngộ, lên lên xuống xuống, làm cho người ta không biết làm thế nào.

Nhiếp Lê bay hơn trăm dặm, Trần Phỉ đuổi giết hơn trăm dặm.

Một khắc đồng hồ sau, Trần Phỉ trở về phụ cận đội thuyền, bắt đầu thu nạp khí huyết Yêu Vương, đây là thiên tài địa bảo chân chính.

Quy giáp của Nhiếp Lê dày đến thái quá, dưới tình huống không thể mượn lực phản chấn, cũng không có Linh Bảo, chung quy vẫn để cho Nhiếp Lê chạy.

Bình Luận (0)
Comment