Nhiếp Lê cảm nhận được vết thương trong cơ thể, thực sự sắp chết, thực sự sắp bị đập chết tươi.
"Nhận chủ, ta nguyện ý nhận chủ, đừng giết ta!" Nhiếp Lê kêu lên thảm thiết.
Sau bao nỗ lực tu luyện đạt đến cảnh giới Yêu Vương, giờ đây bị đập chết một cách tàn nhẫn, Nhiếp Lê không cam lòng.
Yêu thú tu luyện chậm, nhưng tuổi thọ hơn loài người. Ở cảnh giới hiện tại của Nhiếp Lê, sống thêm ngàn năm là chuyện nhỏ.
Nếu đào sâu hơn nữa vào huyết mạch của bản thân, tuổi thọ của Nhiếp Lê còn có thể tăng thêm.
Ngàn năm có thể tận hưởng bao nhiêu thứ, Nhiếp Lê không muốn chết.
"Rầm!"
Trời đất quay cuồng, thân thể Nhiếp Lê một lần nữa bị đập xuống mặt biển. Lần này Nhiếp Lê không còn cảm giác đau đớn nữa mà toàn thân chết lặng, đó là dấu hiệu hấp hối.
Bốn chân hoàn toàn nát vụn, vô số huyết vụ bao quanh bốn phía, mai rùa của Nhiếp Lê đã có vết rách dày đặc, như thể sắp vỡ vụn.
Nếu mai rùa thực sự vỡ, yêu thân của Nhiếp Lê chắc chắn sẽ biến thành bùn nhão.
Nhiếp Lê ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, đôi mắt do áp lực cực lớn, giờ đây đã nổ tung hoàn toàn.
Thậm chí ngay cả yêu đan bên trong cơ thể, giờ cũng đã nứt ra, tình trạng giống y như mai rùa hiện tại.
Hai thứ đó, vốn có mối liên hệ mật thiết, trong quá trình tu luyện hàng ngày, Nhiếp Lê liên tục tăng cường sự cộng hưởng giữa yêu đan và mai rùa.
Chính vì thế, độ cứng của yêu đan Nhiếp Lê mạnh hơn nhiều so với các Yêu Vương thông thường.
“Ngươi vừa nói gì?”
Trần Phỉ nắm đầu Nhiếp Lê bằng một tay, giọng điệu bình thản. Chỉ cần đập thêm một lần nữa, con Yêu Vương nổi tiếng phòng ngự này sẽ bị đập chết hoàn toàn, không còn chút may mắn nào.
"Nhận chủ, ta nguyện ý nhận ngài làm chủ, xin tha mạng!" Nghe thấy lời Trần Phỉ, bản năng sinh tồn khiến Nhiếp Lê giật mình tỉnh táo lại.
Nhiếp Lê đã phục rồi, nó thực sự phục rồi. Nhiếp Lê cảm nhận được tình trạng thân thể, chưa bao giờ nghĩ có ngày bị một nhân loại cùng cảnh giới đập nát mình theo cách này.
Sơn Hải Cảnh rất mạnh, nhưng lực lượng đó khác với yêu thú.
Mỗi lần đấu với Sơn Hải Cảnh, điều khiến Nhiếp Lê bực mình nhất là đối phương trốn tránh, không bao giờ dám đối đầu trực diện, giống như con lươn, trơn tuột.
Kết quả hôm nay, một nhân loại cứng đối cứng, đánh nó á khẩu không trả lời được.
Thua ở điểm mạnh nhất của mình trước một nhân loại, Nhiếp Lê không còn lời nào để nói, dù không phục cũng vậy.
Trần Phỉ nhìn Nhiếp Lê, không nói gì.
Toàn thân Nhiếp Lê run rẩy, vừa sợ Trần Phỉ từ chối, vừa bị thương quá nặng, đã không cách nào khống chế yêu thân của mình.
“Nhận ta làm chủ, thì ngươi phải hoàn toàn buông thần hồn ra.” Trần Phỉ nghĩ một lát rồi nói.
Thu nhận một Yêu Vương, thực sự có nhiều lợi ích hơn đánh chết.
Trần Phỉ đánh Yêu Vương này đơn giản, nhưng không có nghĩa các Sơn Hải Cảnh khác cũng có thể tùy tiện đánh giết Yêu Vương đơn giản như vậy.
Đặc biệt là Nhiếp Lê, loại mang theo mai rùa này, không những lực lượng cực lớn, ngay cả phòng ngự cũng cao hơn các Yêu Vương khác một đoạn, thông thường Sơn Hải Cảnh muốn xé rách phòng thủ của Nhiếp Lê, cũng không dễ dàng.
“Được!”
Nghe được lời nói của Trần Phỉ, Nhiếp Lê như được đại xá, cả yêu thân thoáng cái thả lỏng, liều mạng gật đầu.
Trần Phỉ rõ ràng chỉ suy nghĩ một lát, nhưng đối với Nhiếp Lê, thời gian vừa rồi dường như dài dằng dặc, như thể giây tiếp theo, bản thân sẽ trực tiếp bị đập chết vậy.
Trong nỗi kinh hoàng sinh tử này, chưa bao giờ Nhiếp Lê cảm thấy thời gian có thể dày vò đến thế.
“Buông thần hồn ra!” Trần Phỉ trầm giọng nói.
“Vâng!”
Nhiếp Lê không dám chậm trễ chút nào, trực tiếp mở phòng ngự thần hồn, hoàn toàn hiện ra trước mặt Trần Phỉ.
Trần Phỉ vận chuyển Thiên Huyền Kiếm, một đạo kiếm nguyên lăng không mà động, bắt đầu khắc phù văn trong thần hồn Nhiếp Lê.
Trong số ngọc giản mà Vu Nhâm Tự và Chương Triều Quân sưu tầm, có rất nhiều tàn thức và cô chiêu (chiêu thức đơn lẻ), trong đó có mấy phương pháp khắc lục thần hồn, thu phục yêu thú.
Những tàn thức cô chiêu này, hai người Vu Nhâm Tự chưa bao giờ sử dụng, thậm chí còn chưa từng học qua.
Đối với Sơn Hải Cảnh mà nói, chỉ có lực lượng cùng cấp bậc, mới có khả năng trợ giúp bọn họ, như Linh Bảo.
Còn về Yêu Vương hoặc quỷ dị tứ giai, đánh giết đều là việc khó như lên trời, huống hồ là đánh cho đối phương hoàn toàn tâm phục khẩu phục, hơn nữa vì sống sót, tự nguyện bị nô dịch.
Tình huống của Nhiếp Lê có phần đặc thù, ngoại trừ hạng mục mạnh nhất của mình bị Trần Phỉ chính diện đánh nổ, khiến tâm thần Nhiếp Lê chấn động mạnh, cam tâm nhận chủ, quan trọng hơn là tính cách bản thân Nhiếp Lê.
Lớp mai rùa này cho Nhiếp Lê lực phòng ngự cực lớn, giúp Nhiếp Lê có đường lui.
Loại đường lui này xuyên suốt cuộc đời Nhiếp Lê.
Giống như lần trước Trần Phỉ giao chiến với Nhiếp Lê, cuối cùng Nhiếp Lê trực tiếp lẩn vào trong mai rùa, trốn được một mạng.
Việc như vậy, Nhiếp Lê đã làm rất nhiều lần, nó đã quen có đường lui trong mọi việc.
Hiện giờ gần như bị Trần Phỉ đánh nổ, Nhiếp Lê một lần nữa lựa chọn đường lui, rất tự nhiên, không chút gánh nặng tâm lý nào.
Để sống sót, bị nô dịch một chút thì có sao đâu!
Hơn nữa Nhiếp Lê tự nhận mình còn hơn ngàn năm tuổi thọ, cuối cùng ai chết trước, cũng không chắc đâu.
Nhiếp Lê cảm thấy, bản thân có thể sống lâu hơn chủ nhân, kiên trì đến lúc chủ nhân chết già! Lúc đó, không phải mình thắng sao!
Đúng vậy, chờ chủ nhân chết già!
Vậy là trận chiến kéo dài hàng trăm năm này có thể kết thúc hoàn hảo!
Đầu óc Nhiếp Lê liên tục quay cuồng với đủ loại ý niệm, đột nhiên một cỗ đau nhức kịch liệt từ trong thần hồn tràn ra, Nhiếp Lê nhịn không được thét lên, thân hình cũng bất giác muốn vặn vẹo.
“Im miệng!”
Trần Phỉ trực tiếp giữ lấy đầu Nhiếp Lê, cứng rắn giữ yêu thân cố định tại chỗ.
Nhiếp Lê nghe được lời Trần Phỉ, không khỏi giật mình, cố gắng chịu đựng thống khổ khắc phù văn trên thần hồn, không dám vọng động.
“Chịu đựng hắn, chịu đựng hắn!”
Trong lòng Nhiếp Lê liên tục gào thét, để tự động viên bản thân, nếu không có niềm tin này, Nhiếp Lê thực sự đau đến muốn gào thét.
Kiếm nguyên trong thần hồn Nhiếp Lê liên tục di chuyển, cưỡng chế khắc phù văn trên thần hồn tự nhiên là cực kỳ thống khổ.
Hơn nữa thần hồn khác thân thể, thân thể có khả năng sẽ bởi vì đau nhức kịch liệt, mà bị tê liệt, mà thần hồn thì càng đau càng thanh tỉnh, muốn không đau, trừ phi toàn bộ thần hồn triệt để nghiền nát.
Phù văn rất phức tạp, Trần Phỉ mất nửa canh giờ, cuối cùng cũng khắc xong phù văn.
Khi Trần Phỉ đưa thần hồn Nhiếp Lê trở lại cơ thể, Nhiếp Lê nhìn Trần Phỉ, tâm tình thoáng cái đã xảy ra chuyển biến.
Làm trái, phệ chủ, những suy nghĩ đó đều không thể xuất hiện trong đầu Nhiếp Lê.
Phục tùng, nghe lệnh, những điều này trong thời gian tới, sẽ không ngừng ảnh hưởng đến tính cách Nhiếp Lê, điều đáng nói là chính Nhiếp Lê sẽ không cảm nhận được sự thay đổi này.
Đó chính là kết quả của việc thần hồn bị khắc ấn, không thể nghịch chuyển.
Trong nửa canh giờ đó, chỉ cần Nhiếp Lê có một tia không muốn, quá trình khắc lục sẽ bị gián đoạn, vì vậy điều kiện thực sự khắc nghiệt.
Trần Phỉ cảm nhận tình huống trong thần hồn Nhiếp Lê, phù văn coi như ổn định, tuy nhiên bản năng thần hồn Nhiếp Lê muốn xóa bỏ những phù văn này.
Đây là sự kháng cự theo bản năng của thần hồn để duy trì sự thuần túy của bản thân.
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, vung tay phải lên, Tàng Nguyên Chung hiện ra, rồi bị Trần Phỉ đưa vào trong thân thể Nhiếp Lê.
Dùng Linh Bảo cố định phù văn, cũng không cần bao lâu, có lẽ vài ngày phù văn sẽ trở thành một phần của thần hồn Nhiếp Lê.
Nhiếp Lê lắc lắc đầu, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không dám nói gì.
“An bài bầy đàn của ngươi, ba ngày nữa dẫn một ít ấu tử (DG: con non) đến Thiên Nhạn thành.”
Trần Phỉ lấy ra một số thánh dược chữa thương từ Càn Nguyên kiếm cho Nhiếp Lê, rồi hóa thành hồng quang, bay về Thiên Nhạn thành.
Trong bầy đàn của Nhiếp Lê, số lượng yêu thú không ít, nhưng Trần Phỉ không nghĩ sẽ tiếp nhận hết những yêu thú này.
Đối với toàn bộ lực lượng Nguyên Thần Kiếm Phái sẽ tăng một ít, nhưng phần lớn là gánh nặng.
Hơn nữa phần lớn yêu thú kiệt ngạo bất tuân, muốn cho chúng nó thần phục, thì nhất định phải hạ phù văn trên thần hồn, phù văn tâm thần thông thường hiệu quả cũng không lớn.
Vậy thì Trần Phỉ phải tự mình ra tay, đặt cho từng con. Còn không thì nuôi dưỡng một số ấu tử từ nhỏ, cùng đệ tử Nguyên Thần Kiếm Phái lớn lên, cuối cùng độ trung thành còn cao hơn.
Hiện tại có một Yêu Vương, những yêu thú tam giai khác, thậm chí là tam giai đỉnh phong, Trần Phỉ cũng không còn hứng thú lớn.
“Đa tạ chủ nhân ban thưởng!”
Nhiếp Lê cúi thấp đầu, đợi Trần Phỉ biến mất, Nhiếp Lê mới há miệng còn đang chảy máu để nuốt đan dược.
Dược lực tinh thuần bắt đầu chữa trị thương thế của Nhiếp Lê, thiên địa nguyên khí xung quanh dẫn động, ào ào chảy vào yêu thân Nhiếp Lê, đôi mắt vỡ nát của Nhiếp Lê bắt đầu hồi phục.
Nhiếp Lê kéo thân hình tàn tạ, bay về hòn đảo vừa rồi.
Thánh dược Trần Phỉ cho không tầm thường, Nhiếp Lê bay mấy trăm dặm, vết thương trên người đã khá hơn nhiều.
Tuy nhiên vấn đề lớn nhất, là mai rùa và yêu đan bị nứt, loại thương thế này, chỉ có thể dựa vào thời gian để xóa bỏ.
May mắn là trước đó Nhiếp Lê nuốt Niết Phàm Quả, tăng cường huyết mạch của Nhiếp Lê không tồi, hao tổn một khoảng thời gian nhất định có thể phục hồi vết thương hiện tại.
Nhiếp Lê quay lại hòn đảo, các yêu thú khác nhìn thấy thân thể bị thương của Nhiếp Lê, đều hoảng sợ.
Nhiếp Lê phát ra một tiếng gầm lớn, một số yêu thú nghe tiếng, tiến về phía Nhiếp Lê.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Trần Phỉ ở trong đình viện, không ra ngoài nữa, tất cả thời gian đều dùng để tu luyện công pháp.
Giờ Tỵ, Trần Phỉ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bỗng mở mắt.
Hai cỗ khí tức quen thuộc từ cổng đông Thiên Nhạn thành tiến vào, Đường Thủ Xương hiện thân, ngăn lại, rồi cùng đi đến bên ngoài Nguyên Thần Kiếm Phái.
Vẻ mặt Trần Phỉ có chút ngoài ý muốn, thân hình chớp động, đồng thời Trần Phỉ truyền âm báo cho mấy người Cù Thanh Sinh.
Bên ngoài nơi đóng quân, Mẫn Duyên Lục nhìn phía trước, cảm nhận được nhiều khí tức bên trong, ánh mắt dao động.
So với Trần Phỉ, số người Mẫn Duyên Lục dẫn ra từ Thiên Vũ Minh ít hơn nhiều.
Đột nhiên một thân ảnh hiện ra, chính là Trần Phỉ.
Mẫn Duyên Lục nhìn Trần Phỉ, cảm nhận được khí tức Sơn Hải Cảnh, vẻ mặt mang theo một tia phức tạp, thật sự đột phá đến Sơn Hải Cảnh.
Cảnh tượng ở Hải Ngự thành cách đây không quá vài năm, hiện tại trở nên có phần không thực