Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ (Dịch)

Chương 198 - Chương 692. Vua Không Ngai

Chương 692. Vua không ngai Chương 692. Vua không ngai

"Sau này là một tông môn?"

Những người trong Nguyên Thần Kiếm Phái chớp mắt, có câu là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thế gian vạn vật luôn không ngừng biến hóa, rất ít thứ bất biến.

Nhưng sự thay đổi lần này, có phải quá nhanh không?

Đoạn thời gian trước, họ thiếu chút nữa bị Yêu Vương này ăn tươi, cảm giác lo sợ lúc đó, bây giờ họ vẫn còn nhớ rõ.

Những người Nguyên Thần Kiếm Phái nhìn thân thể to lớn của Nhiếp Lê, cảm nhận được khí thế bàng bạc dữ tợn đặc thù của Yêu Vương, như thể cảm giác lo sợ lúc trước chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

Yêu thú Yêu Vương Cảnh hộ phái, trong cả nghìn năm lịch sử của Thiên Nhạn Thành, không một tông môn nào làm được việc này.

Chưa nói tới Thiên Nhạn Thành, ngay cả Thiên Vũ Minh lúc trước cũng chẳng làm được.

Nhưng hiện giờ, Nguyên Thần Kiếm Phái của họ, thế mà lại có Yêu Vương trấn thủ khí vận môn phái, là điều khiến người ta tự hào đến thế nào!

Không chỉ là Luyện Thể Cảnh, các trưởng lão Luyện Khiếu Cảnh và Hợp Khiếu Cảnh, giờ phút này cảm xúc trong lòng cũng quay cuồng.

Mặc kệ trước kia Yêu Vương này có phải muốn ăn bọn họ hay không, đó đều là chuyện trước kia, ai còn không làm chút chuyện sai lầm, vừa nãy Yêu Vương đã xin lỗi phải rồi.

Mấy trưởng lão Hợp Khiếu Cảnh nhìn vết thương còn chưa khép lại trên mai rùa của Nhiếp Lê, lần này quyết định gia nhập Nguyên Thần Kiếm Phái, chắc chắn cũng đã được suy nghĩ kỹ lưỡng!

Mọi người bên trong Nguyên Thần Kiếm Phái đang rất phấn khởi, còn người trong Thiên Nhạn Thành đều trợn tròn mắt.

Mặc dù trước đó có người đã đoán ra kết quả sẽ như vậy, nhưng nghe thấy Yêu Vương tự mình nói ra thì cảm giác vẫn khác hẳn.

Đúng như Nguyên Thần Kiếm Phái nghĩ, trong ngàn năm lịch sử của Thiên Nhạn Thành, chưa tông môn nào có thể nô dịch một Yêu Vương, làm hộ phái thần thú của tông môn mình.

Mà Nguyên Thần Kiếm Phái, tông môn mới đặt chân đến Thiên Nhạn Thành không lâu, thậm chí chưa được một năm, đầu tiên là lấy tư thái chém giết hai Sơn Hải Cảnh, chính thức nhập chủ Thiên Nhạn Thành.

Sau đó, hôm nay lại nô dịch một Yêu Vương, kéo về môn phái của mình.

Bên trong Nguyên Thần Kiếm Phái dần xuất hiện nét của Thiên Nhạn chi chủ lúc trước, dù sao thành tích mà Trần Phỉ thể hiện quá chói mắt.

Mà lúc này, Yêu Vương Nhiếp Lê xuất hiện, thực lực của Nguyên Thần Kiếm Phái trong nháy mắt bành trướng, hoàn toàn áp đảo hai tông môn Đường Thủ Xương và Ninh Bách Chinh, chân chính là vị vua không ngai của Thiên Nhạn Thành.

Vốn trong khoảng thời gian gần đây, mọi người rất muốn bái nhập Nguyên Thần Kiếm Phái.

Chiến lực đỉnh cao của Nguyên Thần Kiếm Phái không thể nghi ngờ, mà số lượng Hợp Khiếu Cảnh và Luyện Khiếu Cảnh trong môn lại tương đối ít, thậm chí có thể nói là rất ít.

Chiến lực trung tầng ít như vậy, hết lần này tới lần khác lại có tài nguyên phong phú tới cực điểm, người trong Thiên Nhạn Thành chỉ cần không mù, đều hiểu được gia nhập vào trong Nguyên Thần Kiếm Phái, sẽ có một tương lai như thế nào.

Tuy nhiên sau khi Nguyên Thần Kiếm phái nhập chủ Thiên Nhạn thành, thu đồ đệ bắt đầu trở nên cực kỳ nghiêm khắc, đồng thời đối với khách khanh chủ động tới đầu nhập, Nguyên Thần Kiếm Phái cũng xem xét rất kỹ.

Nguyên Thần Kiếm Phái, đã không phải là có chút thiên phú hoặc là thực lực, là có thể gia nhập.

Trong Thiên Nhạn thành, không ít người tâm tư di động, tông môn thực lực cường đại như thế, mặc dù gia nhập khó khăn hơn nữa, vậy cũng phải tìm mọi cách đầu nhập vào trong đó.

Không ít người đều nghe nói, Trần Phỉ tuổi cũng không lớn lắm, là nhân vật cấp thiên kiêu chân chính.

Nói cách khác, dưới sự dẫn dắt của Trần Phỉ, Nguyên Thần Kiếm Phái tối thiểu còn có thể phồn vinh mấy trăm năm.

Nếu như bọn họ không đột phá đến Sơn Hải Cảnh, phỏng chừng cả đời đều có thể nhìn thấy Trần Phỉ, đang dẫn dắt Nguyên Thần Kiếm Phái đi tới, mặc dù đột phá đến Hợp Khiếu Cảnh cũng là như thế.

Trần Phỉ đứng trên đầu Nhiếp Lê, chân phải nhẹ nhàng đạp một cái, Nhiếp Lê hiểu ý, thân thể chủ động thu nhỏ lại.

Vừa rồi vẫn duy trì chân thân, là bởi vì Nhiếp Lê bây giờ còn ở vào trạng thái trọng thương, ba ngày ngắn ngủi này không đủ khôi phục vết thương của Nhiếp Lê.

Cho nên Niếp Lê phải luôn luôn duy trì chân thân, phòng ngừa có cái gì ngoài ý muốn đến, làm cho nó không kịp phản ứng.

Nhưng giờ đã tới địa bàn Nguyên Thần Kiếm Phái, có Trần Phỉ ở đây, tính an toàn đã không có bất kỳ vấn đề gì, cũng không cần cố ý duy trì chân thân.

Nhiếp Lê thu nhỏ yêu thân xuống vài mét, huyễn hóa thành thân người, Cù Thanh Sinh mang theo một ít người, tự mình dẫn Nhiếp Lê, trước tìm một đình viện vào ở.

Hai người Đường Thủ Xương và Ninh Bách Chinh, nhìn khí tức của Yêu Vương Nhiếp Lê thu liễm, liếc mắt nhìn nhau, đều là từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra một tia cực kỳ hâm mộ.

Loại chuyện này, muốn không hâm mộ cũng rất khó.

Nhưng thực lực không đến, lại hâm mộ, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Hai người lắc đầu với nhau, đều tự về nơi đóng quân của tông môn mình.

Thực lực của Nguyên Thần Kiếm Phái không ngừng bành trướng, mặc dù trong lòng còn không muốn thừa nhận, nhưng Nguyên Thần Kiếm Phái vượt qua hai nhà bọn họ, đã là một sự thật không thể chối cãi.

Dưới tình huống như vậy, tương lai tiếp xúc với Nguyên Thần Kiếm Phái như thế nào, phải có thái độ rõ ràng.

Thế giới này, cường giả vi tôn, người khác mạnh hơn ngươi, ngươi phải có thái độ tương ứng, bằng không rất dễ dàng sinh ra một ít sự cố không cần thiết.

Mà đổi góc độ khác mà nghĩ, Nguyên Thần Kiếm Phái càng mạnh, Thiên Nhạn Thành kỳ thật cũng lại càng mạnh.

Nếu như thực lực của Thiên Nhạn Thành thật sự có thể không ngừng tăng lên, vậy tài nguyên mà Thiên Nhạn Thành có thể đạt được trong tương lai, kỳ thật sẽ trở nên càng ngày càng nhiều.

Hai tông môn của họ, hiện tại có vẻ như mất mát một chút, nhưng xem xét lâu dài, có lẽ sẽ được nhiều hơn.

Trong chủ điện Nguyên Thần Kiếm Phái, Trần Phỉ và Mẫn Duyên Lục một lần nữa ngồi xuống.

Chỉ là so sánh với vừa rồi, giờ phút này không khí tựa hồ hơi chút chuyển biến, mà loại chuyển biến này, đến từ Mẫn Duyên Lục cùng Cốc Đan Anh.

Khi Cốc Đan Anh nhìn Trần Phỉ chân đạp Yêu Vương, bay về phía Nguyên Thần Kiếm Phái, loại chấn động này, so với Cốc Đan Anh biết Trần Phỉ đột phá đến Sơn Hải Cảnh còn khoa trương hơn.

Bởi vì Thiên Vũ Minh chính là bị đám Yêu Vương phá hủy, bọn họ những người của Thiên Vũ Minh trước kia phải lưu lạc ở bên ngoài, còn không phải là những Yêu Vương kia ban tặng sao.

Bọn họ thống hận Yêu Vương, nhưng lại không thể không thừa nhận sự cường đại của Yêu Vương.

Ngày đó ở Thiên Vũ thành, uy thế kinh khủng như phiên giang đảo hải kia, đến nay vẫn còn lưu lại trong đầu Cốc Đan Anh.

Nếu như không phải Mẫn Duyên Lục thiêu đốt thần hồn cùng thọ nguyên, liều chết kéo mấy người bọn họ ra, Cốc Đan Anh sớm đã chết dưới công kích của Yêu Vương.

Mà hôm nay, Yêu Vương cường đại như thế, bị Trần Phỉ cưỡng chế nô dịch, loại đối lập này, kích thích tâm thần Cốc Đan Anh trở nên hoảng hốt.

Mấy năm trước, người kia cầu kiến sư tôn, nhìn thấy chính mình, bối phận còn thấp hơn một bậc, bây giờ dĩ nhiên đã trở thành cự phách như vậy.

Một loại cảm giác cực kỳ không chân thật, bủa vây trong đầu Cốc Đan Anh.

So với Cốc Đan Anh, Mẫn Duyên Lục tự nhiên sẽ không như thế.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh Nhiếp Lê nhận Trần Phỉ làm chủ, vẫn làm cho Mẫn Duyên Lục cực kỳ khiếp sợ.

Nếu như nói trước đó, Mẫn Duyên Lục còn hoài nghi việc một mình Trần Phỉ chém hai Sơn Hải Cảnh, cho rằng có lý do đặc biệt khác hay không.

Hôm nay xem xong một màn này, trong lòng Mẫn Duyên Lục đã không còn bất kỳ nghi vấn gì.

Có thể một mình một người, cưỡng ép nô dịch Yêu Vương, lại nhìn khí tức của Trần Phỉ, căn bản không có bất kỳ dấu vết bị thương nào.

Loại thực lực này, việc chém giết hai Sơn Hải Cảnh hoàn toàn có khả năng. Duy nhất, là đôi khi Sơn Hải Cảnh đánh không lại, nhất định sẽ chạy.

Giống như chính Mẫn Duyên Lục, đối mặt với năm con Yêu Vương vây công, cuối cùng chạy thoát.

Hai Sơn Hải Cảnh kia, lại không chạy khỏi sự truy sát của Trần Phỉ? Hay vì một lý do đặc biệt nào khác?

"Mẫn minh chủ, nếu không ở lại mấy ngày?" Trần Phỉ nhìn Mẫn Duyên Lục, cười nói.

"Thật là làm phiền!"

Mẫn Duyên Lục nhìn Trần Phỉ, do dự một chút, chắp tay với Trần Phỉ.

"Mẫn minh chủ khách khí!" Trần Phỉ cười nói.

Hai ngày sau, ngoài Thiên Nhạn thành ngàn dặm, Trì Hà thành.

Trong một đình viện trong thành, Đồ Tái Xuyên nắm đầu một người, thân thể người này vô thức rung động, vẻ mặt tràn đầy vẻ thống khổ giãy dụa.

Một lát sau, Đồ Tái Xuyên tiện tay ném người sang một bên, mà người này đã sớm không còn bất kỳ khí tức nào.

Giờ phút này trong sân, đã có năm người không còn khí tức như thế nằm la liệt.

Đồ Tái Xuyên vỗ nhẹ bàn tay của mình, quay đầu nhìn ra ngoài thành, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tái nhợt của Đồ Tái Xuyên, một loại khí tức âm lãnh nói không nên lời tràn ngập bốn phía.

Từ lần đó bị Yêu Vương Nhiếp Lê đuổi giết, sau khi Đồ Tái Xuyên may mắn chạy thoát, Đồ Tái Xuyên liền trốn ở trong núi sâu rừng rậm tu luyện khôi phục.

Đợi thương thế khôi phục hơn phân nửa, Đồ Tái Xuyên mới từ trong núi sâu đi ra, bắt đầu săn giết võ giả Luyện Khiếu Cảnh và Hợp Khiếu Cảnh xung quanh.

Chỉ cần bị hắn gặp phải ở dã ngoại, sưu hồn một phen, xác định không phải là người có bối cảnh lớn gì, Đồ Tái Xuyên chém giết toàn bộ, tiếp đó luyện hóa thành Huyết Linh cho mình sử dụng.

Thực lực của Đồ Tái Xuyên mạnh hay yếu, phần lớn quyết định bởi Huyết Linh nhiều ít, cùng với cấp độ của Huyết Linh.

Lần trước đối mặt với Yêu Vương Nhiếp Lê, Đồ Tái Xuyên gần như tiêu hao huyết linh của mình hầu như không còn, thực lực có thể nói là suy yếu đến mức tận cùng.

Không bổ sung nhiều huyết linh, sẽ làm Đồ Tái Xuyên ăn ngủ không yên, sợ lúc nào gặp phải kẻ thù, bởi vì thực lực của mình không đủ mà bị chém giết.

Thiên Vũ Minh bị Yêu Vương liên thủ xâm chiếm, quả nhiên rất đáng thương.

Trên mặt Đồ Tái Xuyên chậm rãi hiện ra một nụ cười u ám, những tin tức này, đều là gần đây Đồ Tái Xuyên đào ra từ trong thức hải của người khác, không chỉ là người trong đình viện lúc này, còn có những nơi khác.

Hai ngày trước, trong lúc vô tình, Đồ Tái Xuyên nhìn thấy một Sơn Hải Cảnh bay qua, khí tức ngoài mạnh trong yếu, Đồ Tái Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Nghiệt Huyết Nguyên Quyết, công pháp chủ tu của Đồ Tái Xuyên, diệt tâm tuyệt tính, luyện chế huyết linh, cho nên cảm ứng của Đồ Tái Xuyên cực kỳ mẫn cảm với khí tức.

Đồ Tái Xuyên không tùy tiện xông lên, chém giết một Sơn Hải Cảnh tiền lời rất cao, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, mặc dù Sơn Hải Cảnh này suy yếu vô cùng, nhưng Đồ Tái Xuyên vẫn rất cẩn thận.

Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột.

Đồ Tái Xuyên tu luyện mấy trăm năm, tự nhiên cũng có con đường tin tức của mình, tốn hao một ít đại giới, rất nhanh Đồ Tái Xuyên liền tập trung một ít tin tức của Sơn Hải Cảnh.

Mà khi Đồ Tái Xuyên đào ra mấy trú điểm của Thiên Vũ Minh trong các thành trì, thông qua sưu hồn, Đồ Tái Xuyên nắm giữ càng nhiều tin tức.

"Nếu như có thể luyện hóa thành Huyết Linh Chủ Linh, lại ôn dưỡng một đoạn thời gian, vậy đối mặt Yêu Vương Nhiếp Lê, lại có gì sợ!

Bình Luận (0)
Comment