Trong địa lao có khắc trận thế, đương nhiên không thể ngăn cách thiên địa nguyên khí hoàn toàn, nhưng nguyên khí cũng mỏng manh khó có thể tưởng tượng.
Trên người Đồ Tái Xuyên cũng bị Trần Phỉ hạ cấm chế, với hoàn cảnh như vậy, Đồ Tái Xuyên có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không cách nào làm cho thương thế của mình khôi phục một phần.
Mấy tháng đầu, Đồ Tái Xuyên sợ Trần Phỉ có thể giết mình bất cứ lúc nào.
Diệt tâm tuyệt tính, giết hết thân bằng hảo hữu bên người, Đồ Tái Xuyên mới tu luyện tới cảnh giới bây giờ, hắn không muốn dễ dàng chết đi như vậy.
Cho nên Đồ Tái Xuyên rất sợ chết, sợ đến mức suốt ngày sống trong hoảng loạn.
Qua mấy tháng, Trần Phỉ vẫn không xuất hiện, tâm tình Đồ Tái Xuyên bình tĩnh lại một chút, bớt sợ hãi hơn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Đồ Tái Xuyên lại cảm thấy Trần Phỉ muốn giam cầm mình cả đời, để cho mình chết già ở chỗ này.
Đồ Tái Xuyên biết mình không phải người tốt lành gì, cho nên sự tình hắn nghĩ, cho tới bây giờ đều là lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác.
Đồ Tái Xuyên hiện nay trọng thương, nhưng khoảng cách thọ hạn kỳ thật còn có gần ba trăm năm thời gian.
Nếu như thời gian ba trăm năm vĩnh viễn ở trong địa lao này, cái gì cũng không làm được, vậy ba trăm năm như vậy thì có ý nghĩa gì, thậm chí là một loại tra tấn cực đoan.
Trần Phỉ liếc nhìn Đồ Tái Xuyên, thu vào trong không gian Càn Nguyên kiếm.
So với túi càn khôn, đặc điểm lớn nhất của không gian bên trong Linh Bảo chính là có thể thu người vào trong đó.
Chân phải Trần Phỉ bước về phía trước, hư không nổi lên gợn sóng, Trần Phỉ giống như giẫm trên mặt nước.
Sau một khắc, Trần Phỉ biến mất tại chỗ, người đã xuất hiện ở ngoài mấy dặm, lại lóe lên, đã hoàn toàn biến mất khỏi phạm vi của Thiên Nhạn thành.
Nhiếp Lê hiển lộ chân thân, thiên địa nguyên khí bốn phương hơi chấn động, cảm giác được bản tôn Trần Phỉ rời đi, Nhiếp Lê ngẩng đầu lên, rồi tiếp tục tu luyện.
Hai người Đường Thủ Xương và Ninh Bách Chinh cũng cảm nhận được động tĩnh Trần Phỉ rời đi, trong lòng suy đoán có thể Trần Phỉ đi Hài Nhai Sơn.
Hiện nay trên Trung Châu đại lục, cũng chỉ có Hài Nhai Sơn là náo nhiệt nhất.
Loại thiên địa kỳ trân như Thiên Lâm Hoa này, không có Sơn Hải Cảnh sơ kỳ nào không muốn.
Nhưng hai người Đường Thủ Xương cùng Ninh Bách Chinh biết, lấy thực lực của mình, mặc dù đến Hài Nhai Sơn cũng không có bất kỳ cơ hội nào, dứt khoát không đi, an tĩnh ở trong Thiên Nhạn Sơn tu luyện.
Trên vòm trời, Trần Phỉ lấy tốc độ cực nhanh xẹt qua bầu trời.
Cũng không cần dịch chuyển, trực tiếp dùng Độn Thiên Du chạy, dưới cực hạn vận chuyển, thể hiện ra tốc độ kinh người.
Hài Nhai Sơn cách Thiên Nhạn thành chừng mười vạn dặm, cho dù với tốc độ hiện giờ của Trần Phỉ cũng không thể chạy tới trong vòng một ngày, trên đường tất nhiên phải nghỉ ngơi.
Chạng vạng ngày hôm sau, khi tới gần địa giới Hài Nhai Sơn, Trần Phỉ dần dần cảm giác được thiên địa nguyên khí dị thường dao động.
Táo bạo!
So với những địa phương khác có thiên địa nguyên khí ôn hòa, thiên địa nguyên khí bên trong địa giới Hài Nhai Sơn giống như bị đun sôi, luôn ở trong trạng thái dao động kịch liệt.
Thời gian ngắn còn tốt, thời gian dài ở dưới hoàn cảnh như vậy, vô luận là võ giả hay là yêu thú, cực dễ bị ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.
Trần Phỉ rơi xuống một đỉnh núi, mi tâm Thiên Nhãn mở ra, nhìn nguyên khí bốn phương lưu động.
Thỉnh thoảng, Trần Phỉ có thể cảm giác được ba động Sơn Hải Cảnh xẹt qua trên không trung ở phía xa.
Thỉnh thoảng, Trần Phỉ còn có thể nghe được tiếng gào thét của yêu thú.
Mà ở trong Hài Nhai Sơn, dám lên tiếng rít gào như thế, không phải Yêu Vương thì còn ai khác.
Những yêu thú dưới tứ giai kia, giờ phút này toàn bộ đều rất khiêm tốn, bằng không rất dễ dàng bị Sơn Hải Cảnh đi ngang qua tiện tay chém giết.
Hài Nhai Sơn bây giờ, kỳ thật phi thường nguy hiểm, bởi vì chiến lực cao cấp quá nhiều.
Những yêu thú tam giai cùng với Hợp Khiếu Cảnh kia, trong hoàn cảnh này, có lẽ không làm chuyện gì, cũng sẽ bị cường giả đi ngang qua chém giết.
Nhưng không biết có phải do Thiên Lâm Hoa sắp xuất thế hay không, gần đây số lượng thiên tài địa bảo rơi xuống trong hư không Hài Nhai Sơn so với trước đây, nhiều hơn mấy thành.
Không chỉ có số lượng tăng lên, ngay cả phẩm giai của linh tài đều đề cao rất nhiều.
Đây là một loại chu kỳ, ngắn thì mười mấy năm, dài thì mấy chục năm, Hài Nhai Sơn đều sẽ có một lần bộc phát như vậy.
Bởi vì loại bộc phát này, làm cho Hợp Khiếu Cảnh cùng với yêu thú tam giai chậm chạp không muốn rời khỏi nơi này.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như có thể may mắn lấy được một ít linh tài tứ giai, vô luận là đối với võ giả hay là yêu thú, đều là thu hoạch cực lớn.
Trần Phỉ phất tay, Đồ Tái Xuyên xuất hiện ở một bên.
Một đạo nguyên lực đánh trúng mi tâm Đồ Tái Xuyên, Đồ Tái Xuyên từ từ tỉnh lại.
Đồ Tái Xuyên nhìn thoáng qua Trần Phỉ, lại nhìn bốn phía, hiểu được mình đã đi tới địa giới Hài Nhai Sơn.
Mí mắt Đồ Tái Xuyên hơi hạ xuống, ánh mắt chớp động.
"Con đường quan sát tấm bia đá kia ở đâu?" Trần Phỉ cúi đầu nhìn Đồ Tái Xuyên nói.
"Lưu Vực Thành!"
Đồ Tái Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ, thấp giọng nói: "Ta dẫn ngươi tìm, ngươi tha cho ta một mạng, như thế nào? Ngươi có thể phế tu vi của ta, trừng phạt sự tình lúc trước, chỉ cần không giết ta là được!"
Thanh âm Đồ Tái Xuyên có vẻ hèn mọn, tình nguyện tu vi bị phế cũng muốn sống sót.
"Nếu con đường của ngươi khả thi." Trần Phỉ trầm mặc một lát nói.
"Khả thi, tuyệt đối khả thi!"
Nghe Trần Phỉ nói vậy, ánh mắt Đồ Tái Xuyên trở nên sáng ngời, nói: "Tới Lưu Vực Thành trước, người kia không có chỗ ở cố định, nhưng vào trong thành, ta có cách liên lạc với hắn."
"Được!"
Trần Phỉ gật đầu, dùng nguyên lực khóa Đồ Tái Xuyên lại, thân hình lóe lên, hai người biến mất khỏi đỉnh núi.
Đồ Tái Xuyên cúi đầu, không nói thêm một câu.
Lưu Vực Thành nằm ở rìa địa giới Hài Nhai Sơn, chỉ có khu vực này mới không có vết nứt hư không xuất hiện.
Bằng không vết nứt hư không quét qua, thành trì kiên cố đều phải chia năm xẻ bảy.
Chưa tới một khắc đồng hồ, Trần Phỉ mang theo Đồ Tái Xuyên rơi xuống ngoài một tòa thành trì.
Lưu Vực Thành là thành trì phụ cận lớn nhất, rất nhiều người đạt được linh tài bên trong Hài Nhai Sơn, sẽ đi tới Lưu Vực Thành giao dịch, phường thị nơi này phồn hoa dị thường.
Lưu Vực Thành có nhiều Sơn Hải Cảnh tọa trấn, trong đó một vị mạnh nhất đã đạt tới Sơn Hải Cảnh hậu kỳ.
Cho nên mặc dù gần đây cường giả trong Hài Nhai Sơn không ngừng đến, Lưu Vực Thành vẫn duy trì trật tự của mình.
Sơn Hải Cảnh hậu kỳ, cho dù là ở Trung Châu đại lục, đều thuộc về cường giả chân chính. Đại phái đứng đầu đối mặt với cường giả bực này, đều sẽ tôn trọng đầy đủ.
Tiến vào trong Lưu Vực Thành, Đồ Tái Xuyên dẫn Trần Phỉ tới một ngõ nhỏ, ở trong một cửa hàng, mua một cây hương màu đen, cắm lên vách tường.
"Đây là Ẩn Mễ Hương, là ám hiệu lúc trước ta cùng hắn lưu lại." Đồ Tái Xuyên quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ nói.
Ẩn Mễ Hương này, sau khi Đồ Tái Xuyên mua lại, cố ý cho Trần Phỉ xem qua, một loại vật liệu đặc thù chế tác mà thành.
"Phải đợi bao lâu?" Trần Phỉ bình thản nói.
"Nếu hắn ở trong thành, trong vòng một canh giờ nhất định sẽ tới. Nếu ở ngoài thành, chúng ta phải đợi vài ngày." Đồ Tái Xuyên mang theo nụ cười nịnh nọt nói.
Trần Phỉ gật gật đầu, hai người đứng trong ngõ một canh giờ.
Đồ Tái Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, lúc hai người định rời đi, một tiếng bước chân truyền tới từ cuối ngõ, cũng cắt đứt suy nghĩ của Đồ Tái Xuyên.
"Tìm ta có chuyện gì!"
Người tới gầy như que củi, có một bộ râu dê, một vết sẹo từ khóe mắt kéo dài đến cổ.
Người này ngừng lại cách mấy chục bước, liếc mắt nhìn Trần Phỉ, tiếp theo nhìn về phía Đồ Tái Xuyên.
"Muốn mua một ít công pháp." Nhìn người tới, Đồ Tái Xuyên tươi cười nói.
"Đi theo!"
Người này không nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi, Đồ Tái Xuyên nhìn thoáng qua Trần Phỉ, trong ánh mắt có vẻ xin chỉ thị.
"Chính là hắn?" Ánh mắt Trần Phỉ lướt qua Đồ Tái Xuyên, nhìn về phía người râu dê.
"Hắn là người trung gian, năm đó ta cũng có ý muốn xem tấm bia đá, lúc ấy giá cả quá đắt, cuối cùng từ bỏ." Đồ Tái Xuyên giải thích.
"Vậy bây giờ đi đâu?" Trần Phi hỏi.
"Hẳn là muốn thương lượng giá cả, chúng ta có thể tiếp nhận, hắn sẽ tìm người khác." Đồ Tái Xuyên thấp giọng nói.
Trần Phỉ gật đầu, Đồ Tái Xuyên mang theo nụ cười cẩn thận từng li từng tí, dẫn Trần Phỉ đi theo sau người râu dê.
Lưu Vực Thành không nhỏ, ba người đi một lát ở trong ngõ nhỏ, đi tới một đình viện.
Đình viện bình thường không có gì lạ, chỉ lớn hơn một chút so với những ngôi nhà khác ở Lưu Vực Thành.
Người râu dê mở cửa phòng ra, dẫn đầu bước vào.
Đồ Tái Xuyên quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ, ánh mắt hỏi mình tiến lên, hay là Trần Phỉ lên.
Trần Phỉ giương mắt nhìn một chút, túm lấy Đồ Tái Xuyên, cùng nhau đi vào trong phòng, người râu dê thì đã sớm ngồi ở trên ghế, giương mắt nhìn hai người Trần Phỉ.
"Muốn công pháp gì?"
"Tấm bia đá!" Trần Phỉ ngẩng đầu nói.
"Tấm bia đá? Giá cả này, hơi đắt đó!"
Trên mặt người râu dê đột nhiên nổi lên một nụ cười cổ quái, mà khi lời nói vừa dứt, toàn bộ gian phòng kịch liệt run lên, vách tường bốn phía chẳng biết lúc nào, sớm đã biến mất không thấy.
Không chỉ có vách tường, đỉnh đầu và dưới chân, cũng trở nên một mảnh hắc ám, như lâm vực sâu.
Đồ Tái Xuyên vừa rồi vốn là gần trong gang tấc, đột nhiên bị kéo xa vô hạn, giống như giữa hắn và Trần Phỉ có thêm một lạch trời.
Thần thái vốn khúm núm của Đồ Tái Xuyên thoáng cái đã xảy ra biến hóa, toàn bộ thân thể từ từ đứng thẳng lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười âm mưu thực hiện được.
"Đây là ý gì?" Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía người râu dê.
"Nhìn trộm tấm bia đá, chém!" Người râu dê lạnh lùng nói.
"Ha ha ha!"
Đồ Tái Xuyên rốt cuộc nhịn không được, càn rỡ cười ha hả, bia đá Trấn Long Tượng, đâu phải dễ như vậy.
Trần Phỉ này chiến lực siêu quần, nhưng hôm nay, còn không phải rơi vào trong bẫy của hắn.
Thánh Diêm Tông cấm bia đá, sao lại có thể không có phòng bị, những Hợp Khiếu Cảnh kia, không quan trọng.
Nhưng phàm là có Sơn Hải Cảnh nhìn trộm, trực tiếp chém giết để răn đe, đồng thời còn có thể thu hoạch được di sản một Sơn Hải Cảnh!
"Vậy đây là toàn bộ kế hoạch của ngươi?"
Vẻ mặt Trần Phỉ từ đầu đến cuối đều không thay đổi, bình thản nhìn Đồ Tái Xuyên.
"Nơi này ngăn cách hư không, thiên phú Na Di của ngươi, căn bản không có hiệu quả, ngươi cho rằng, ngươi có thể trốn thoát được?"
Muốn sống, chỉ có thể dựa vào chính mình. Hôm nay Đồ Tái Xuyên không chỉ sống sót, cũng muốn hãm sát Trần Phỉ ở chỗ này.
Trần Phỉ không tức giận, trên mặt lại hiện lên nụ cười.
Người râu dê vốn nhìn chằm chằm Trần Phỉ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đồ Tái Xuyên, trên mặt lộ ra nụ cười giống như Đồ Tái Xuyên, như thể có một bản thân khác đang cười với Đồ Tái Xuyên.
Đồ Tái Xuyên nhìn khuôn mặt tươi cười của người râu dê, trong lòng đột nhiên giật mình, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đột nhiên cảm giác được trái tim đau đớn kịch liệt.
Đồ Tái Xuyên theo bản năng cúi đầu, phát hiện ngực mình đã đẫm máu, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong mắt Đồ Tái Xuyên hiển lên vẻ mê mang.
Núi sông như rừng, đỉnh cao sừng sững.
Nơi này căn bản không ở trong trận thế của Thánh Diêm Tông, còn ở vị trí rìa Hài Nhai Sơn lúc trước?
"Phốc!"
Kiếm nguyên lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Đồ Tái Xuyên, Đồ Tái Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
Từ khi nào mình trúng ảo thuật, vì cái gì mình cũng không biết!
Đồ Tái Xuyên muốn đáp án, nhưng Trần Phỉ cũng không nói gì, một kiếm đảo qua, hai mắt Đồ Tái Xuyên tối sầm, tràn đầy không cam lòng cùng khó hiểu, rơi vào hắc ám.