"Đừng giết ta, mọi thứ đều có thể thương lượng, tất cả mọi thứ đều có thể thương lượng!"
Bị khí tức của Hiên Viên Kiếm ngăn cản, lúc nãy Ngô Tử Thắng căn bản không kịp cứu Miêu Uyển Hoa, chỉ có thể nhìn Miêu Uyển Hoa bị chém giết.
Lúc này, Ngao Bá Trọng cũng coi như chết, không có ai có thể giúp hắn, cho dù Ngô Tử Thắng lúc này không bị thương, toàn thân lực lượng đều ở đỉnh phong.
Nhưng vậy thì như thế nào, Ngao Bá Trọng và Miêu Uyển Hoa đều đang ở giai đoạn đỉnh phong, cũng bị đối phương một kiếm chém giết.
"Để lúc khác nói!"
Hiên Viên Kiếm xoay chuyển, Trần Phỉ đâm một kiếm về phía Ngô Tử Thắng.
Nghe thấy lời nói của Trần Phỉ, Ngô Tử Thắng như rơi vào hầm băng.
Trước khi đến, nghĩ đến đều là cách phòng bị đối phương dùng dịch chuyển chạy trốn, mua trận bàn, bàn bạc chiến thuật, làm thế nào từng bước áp chế không gian của đối phương.
Giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Bây giờ phát hiện không địch nổi, muốn chạy trốn, đối phương có thiên phú Na Di, làm sao có thể chạy thoát?
Cho dù thiêu đốt thần hồn, cũng không chạy thoát khỏi dịch chuyển, cuối cùng vẫn phải bị giết.
"Không, có cơ hội, nhất định có cơ hội!"
Trong lòng Ngô Tử Thắng kinh hoàng đan xen, nhưng lại không ngừng ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Tu luyện mấy trăm năm, Ngô Tử Thắng đối mặt với vô số nguy hiểm lớn nhỏ, tự nhiên hiểu rõ hoảng loạn sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.
Chỉ có bình tĩnh, cuối cùng mới có thể nghĩ ra sách lược chạy trốn.
"Phòng thủ, không cho đối phương cơ hội mượn lực! Thiêu đốt bản nguyên Linh Bảo, ngăn chặn kiếm ý xung kích! Ngoài ba trăm dặm có một thành trì, xông vào, lấy mạng toàn thành uy hiếp hắn!"
Mấy ý niệm lóe lên trong đầu Ngô Tử Thắng, ánh mắt Ngô Tử Thắng sáng lên.
Chỉ cần kiên trì ba trăm dặm, vẫn còn một tia sinh cơ.
Thường Hằng Kiếm trong tay Ngô Tử Thắng xoay chuyển, bản nguyên trong kiếm bỗng nhiên thiêu đốt, đồng thời một hư ảnh hồ nước khổng lồ hiện ra sau lưng Ngô Tử Thắng.
Nguyên viễn lưu trường, ý cảnh bất động không thay đổi lan tỏa ra xung quanh.
(Nguyên viễn lưu trường: đầu nguồn rất xa, dòng nước chảy dài, có khi dùng ví von thời gian/lịch sử lâu dài)
Ngô Tử Thắng nghiêm túc nhìn kiếm của Trần Phỉ đâm tới, bởi vì một lòng cầu thủ, khiến tâm cảnh Ngô Tử Thắng nhập vào trạng thái đặc thù, do đó lúc này liếc mắt một cái liền nhìn ra kiếm của đối phương, đã không còn uy thế như vừa rồi.
Ngô Tử Thắng hiểu rõ, dự đoán trước đó của mình không sai, đối phương quả nhiên tu luyện Trấn Long Tượng.
Mặc dù uy lực Trấn Long Tượng mà đối phương thể hiện ra, xa hơn nhiều so với truyền thuyết, nhưng đặc tính vẫn không thay đổi.
Chỉ cần lát nữa đừng cứng đối cứng, sẽ không cho đối phương cơ hội bạo phát lực lượng.
Bởi vì sợ hãi mà tinh thần tập trung cực độ, khiến thế giới trong mắt Ngô Tử Thắng đều trở nên chậm chạp.
Bất chợt, hư không khẽ run lên, một cỗ lực lượng đột nhiên hiện ra, dung nhập vào bên trong Càn Nguyên kiếm, uy lực một kiếm của Trần Phỉ đột nhiên bạo tăng.
Mắt của Ngô Tử Thắng không tự chủ được mà mở to, vừa rồi hắn nhìn thấy gì vậy?
Tại sao đột nhiên có một cỗ lực lượng bất ngờ giáng xuống và nhập vào thanh kiếm của đối phương? Cỗ lực lượng này đến từ đâu, không phải Linh Bảo, cũng không phải là hư không, đây là chuyện gì vậy?
Tâm trạng cố gắng bình tĩnh của Ngô Tử Thắng trong nháy mắt bị phá vỡ, tất cả những kế hoạch trước đó đều bị cảnh tượng trước mắt xé nát.
"Bành!"
Kiếm khí của Càn Nguyên Kiếm xuyên thủng bầu trời, đánh bay Thường Hằng kiếm của Ngô Tử Thắng, sau đó khí thế không giảm, lưỡi kiếm xuyên thẳng vào tim Ngô Tử Thắng.
Thân thể Ngô Tử Thắng cứng đờ, miệng bắt đầu không ngừng chảy máu, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Phỉ.
Hắn không hiểu, chuyện gì đang xảy ra vậy.
Đó là một loại công pháp sao? Vậy đối phương tu luyện không phải là Trấn Long Tượng, mà là những pháp môn huyền diệu hơn nữa?
Ngô Tử Thắng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đang nhanh chóng tan biến, nỗi sợ hãi bao trùm lấy thể xác và tâm trí.
Tại sao phải đến cướp Thiên Lâm Hoa, tại sao lại đến tìm chết! Hối hận vô bờ chiếm lấy tất cả suy nghĩ của Ngô Tử Thắng lúc này!
Trần Phỉ rút kiếm, Ngô Tử Thắng run rẩy, nổ tung thành một huyết vụ đầy trời.
Trần Phỉ nhìn xuống dưới, một đạo kiếm nguyên lóe lên, khí tức của Ngao Bá Trọng tiêu tán không còn.
Vận chuyển Đồ Linh Thuật, linh túy bàng bạc của ba Sơn Hải Cảnh sơ kỳ ùn ùn kéo đến trước mặt Trần Phỉ.
Trần Phỉ chia thành hai phần, lần lượt đánh vào Càn Nguyên Kiếm và Tàng Nguyên Chung.
Càn Nguyên Kiếm và Tàng Nguyên Chung phát ra tiếng rung động, linh túy đã hấp thụ trước đó vẫn chưa được tiêu hóa hoàn toàn, giờ lại đến nữa.
Càn Nguyên Kiếm đã quen với sự lợi hại của chủ nhân của mình, từ khi nó có linh tính, Trần Phỉ luôn mang theo uy thế vô song như vậy.
Tàng Nguyên Chung thì đột nhiên nhớ lại Thiên Nhận Môn, Thiên Nhận Môn đối với nó vẫn còn ân nghĩa, nếu không phải vì Thái thượng trưởng lão của Thiên Nhận Môn ban đêm lén lút đến thăm Nguyên Thần Kiếm Phái, giờ đây nó cũng không thể xuất hiện trong tay chủ nhân.
Thiên Nhận Môn không tệ, chỉ là không biết hiện tại thế nào?
Tàng Nguyên Chung không kịp nghĩ thêm gì nữa, linh tính bị linh túy nhấn chìm, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Trần Phỉ vung tay phải, ba món Linh Bảo rơi vào tay, một cỗ dao động quét ngang, xóa bỏ hơn phân nửa khí tức và lạc ấn thần hồn ở hiện trường, Trần Phỉ giẫm chân phải, cả người biến mất, xuất hiện cách đó chín mươi dặm.
Liên tiếp dịch chuyển mấy lần, cách đó hơn ba trăm dặm, Trần Phỉ tiếp tục bay thêm mấy trăm dặm, cách khu vực chiến đấu vừa rồi một nghìn dặm, thân hình Trần Phỉ mới chậm rãi giảm tốc.
Đến giết Trần Phỉ, có lẽ chỉ có ba người Ngao Bá Trung, nhưng Trần Phỉ cẩn thận, vẫn cố gắng tránh xa một chút.
Vì trong Hài Nhai Sơn vẫn còn cường giả Sơn Hải Cảnh, nếu lỡ có người nào đó đi qua và nảy sinh ý nghĩ khác, thì sẽ vô cớ gặp nhiều phiền phức.
Với suy nghĩ giải quyết nhanh gọn, đối mặt với Ngô Tử Thắng, Trần Phỉ trực tiếp lấy ra đòn công kích ẩn giấu trong ô không gian, vì vậy đã một đòn giết chết Ngô Tử Thắng.
Đạo công kích này là do Trần Phỉ để Yêu Vương Nhiếp Lê tấn công mình ở Thiên Nhạn Thành, Trần Phỉ tích lũy được.
Khi Nhiếp Lê nghe thấy yêu cầu của Trần Phỉ, hơi ngơ ngác, còn tưởng Trần Phỉ đang thử mình.
Sau khi Trần Phỉ ra lệnh nhiều lần, Nhiếp Lê mới buông tay công kích, sau khi Trần Phỉ luyện hóa, đã đặt nó trong ô không gian.
Công kích này này vốn có hai đạo, nhưng trước đó để lấy Thiên Lâm Hoa, Trần Phỉ đã tán một đạo công kích trong ô không gian thành thiên địa nguyên khí.
Giờ đây, sau khi giết Ngô Tử Thắng, cũng đã tiêu hao một đạo công kích khác của Trần Phỉ.
Trần Phỉ tùy ý chọn một ngọn núi, dịch chuyển vào bên trong, bắt đầu kiểm kê đồ vật trong ba Linh Bảo.
Đương nhiên là không cần phải nói đến thượng phẩm nguyên thạch, mỗi người đều có mấy nghìn khối, tổng cộng trong tay Trần Phỉ có hơn bảy nghìn khối.
Linh đan phù hợp với Sơn Hải Cảnh sơ kỳ dùng có hơn trăm bình, còn có một số linh đan tứ giai hạ đẳng.
Nhìn chung, đồ vật trong ba Linh Bảo không có gì bất ngờ, thuộc về gia sản bình thường của Sơn Hải Cảnh sơ kỳ.
So với Hình Tân Dương của Thánh Diêm Tông, có sự chênh lệch, hơn nữa chênh lệch khá lớn.
Cường giả Sơn Hải Cảnh xuất thân từ đại tông môn, chắc chắn sẽ giàu có hơn nhiều so với tán tu hoặc Sơn Hải Cảnh của môn phái bình thường.
"Trận bàn này cũng không tệ."
Trên tay Trần Phỉ đang cầm một trận bàn, chính là trận thế mà ba người Ngô Tử Thắng đã thi triển trước đó. Trần Phỉ đã thử qua khả năng phòng thủ của trận pháp này.
Trong trạng thái bình thường, Trần Phỉ cũng cần ít nhất hai kiếm trở lên mới có thể phá vỡ sự ràng buộc của trận thế này.
Trong một số trường hợp đặc biệt, nó thực sự có thể phát huy tác dụng.
Trần Phỉ đưa ra tâm thần và thần hồn, nhanh chóng luyện hóa trận bàn rồi thu vào Càn Nguyên kiếm.
Sau đó, Trần Phỉ chuyển tầm mắt sang một vật khác, chính là chiếc trâm ngọc mà trước đó ở trong tay Miêu Uyển Hoa.
Để tránh rắc rối, khi đó Trần Phỉ đã bay đi hơn ba ngàn dặm, nhưng ngay cả như vậy, vẫn bị chiếc trâm ngọc này truy đuổi.
Cái gọi là "ngàn dặm tỏa hồn" còn chưa đủ để hình dung năng lực của chiếc trâm ngọc này.
Mi tâm Trần Phỉ lộ ra cột sáng bao phủ lấy chiếc trâm ngọc, mơ hồ có thể nhìn thấy hư ảnh một bóng người mặc áo xanh.
Trần Phỉ cau mày, luôn cảm thấy đã từng thấy qua mô tả về người mặc áo xanh này ở đâu đó.
Một lúc sau, thần sắc Trần Phỉ khẽ động, cuối cùng nhớ ra đã từng đọc được trong một điển tịch.
"Truy Thiên Đạo Nhân, khó trách cách xa hơn ba ngàn dặm mà vẫn bị truy đuổi, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Trần Phỉ ngắm nghía chiếc trâm ngọc trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ cảm thán.
Đặt chiếc trâm ngọc xuống, Trần Phỉ lấy ra tất cả các ngọc giản mà Miêu Uyển Hoa đã cất giữ, bắt đầu lật xem từng cái một.
Miêu Uyển Hoa có thể lấy được trâm ngọc của Truy Thiên Đạo Nhân, thì có lẽ sẽ còn có những vật khác của Truy Thiên Đạo Nhân.
Đảo mắt ba canh giờ trôi qua, Trần Phỉ đặt xuống một ngọc giản trong tay, cầm lấy một ngọc giản khác, đưa tâm thần vào.
Một lúc sau, mắt Trần Phỉ sáng lên, một canh giờ sau, Trần Phỉ đặt ngọc giản xuống, trên mặt không khỏi nở một nụ cười.
"Truy Hồn Quyết!"
Truy Hồn Quyết là một môn pháp quyết mà Truy Thiên Đạo Nhân đã tu luyện ở giai đoạn đầu, sau đó được thay thế bằng những môn công pháp mạnh mẽ hơn.
Nhưng Truy Hồn Quyết kế thừa đặc điểm tu luyện của Truy Thiên Đạo Nhân từ trước đến nay, có khả năng truy tìm cực mạnh đối với một số chi tiết nhỏ của thần hồn.
Ngoài ra, ngọc gian ghi chép rằng, sau khi năng lực truy tung của Truy Thiên Đạo Nhân đại thành, còn chỉnh sửa lại Truy Hồn Quyết một phen, khiến cho năng lực của nó tăng lên đáng kể.
Từ đây cũng có thể thấy được tính tình của Truy Thiên Đạo Nhân, thực sự là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng không có gì lạ khi đối với những chi tiết của sự vật, lại thích đi tìm hiểu tận gốc rễ như vậy.
Trước đây, Trần Phỉ còn đang định đi Phi Hoàng Thành, tìm một môn công pháp đồng thuật Sơn Hải Cảnh, kết quả không ngờ lại có Truy Hồn Quyết xuất hiện trước mặt.
Tâm thành tắc linh! (Có lòng thành thì linh)
Khi ngươi tha thiết mong muốn đạt được một việc gì đó, thì luôn có người tốt bụng sẽ đến giúp đỡ!
"Hợp nhất!"
Trong Truy Hồn Quyết, những bí quyết truy tìm về thần hồn, đều được dung hợp vào Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn dung luyện các loại công pháp đồng thuật, đối với việc nắm bắt chi tiết, thực ra đã đạt đến một mức độ nhất định, Truy Hồn Quyết ngoài khía cạnh thần hồn, những khía cạnh khác thực ra còn không bằng Thiên Nhãn.
Mà lúc này, cùng với việc dung hợp Truy Hồn Quyết, Thiên Nhãn tự nhiên vẫn chưa thể coi là hoàn mỹ, nhưng ít nhất đã bù đắp được chỗ yếu nhất trước đây.
Sau một lúc, công pháp hoàn thành dung hợp, công pháp mới ra đời, vẫn gọi là Thiên Nhãn, độ thuần thục giảm xuống Viên Mãn Cảnh.
Sau khi được đơn giản hóa, chỉ cần tu luyện Thiên Nhãn trước đây, là có thể tiếp tục nâng cao trình độ thuần thục.
Nhanh chóng hoàn thành một việc, Trần Phỉ không dừng lại, tiếp tục sắp xếp các ngọc giản mà ba người Ngô Tử Thắng cất giữ.
Cuối cùng mất hai ngày, Trần Phỉ mới xem xong tất cả các ngọc giản trong ba món Linh Bảo.
Hầu hết các môn công pháp đối với Trần Phỉ đều đã trở nên vô dụng. Trần Phỉ đã chọn lọc một số công pháp chủ tu của ba người kia và dung nhập vào Huyền Ma Kiếm.
Tuy nhiên, đúng như Trần Phỉ dự đoán, độ thuần thục của Huyền Ma Kiếm cũng không giảm xuống bao nhiêu, bởi vì các công pháp mới dung nhập vào Huyền Ma Kiếm chỉ có tác dụng nâng cao rất hạn chế.
Không vội vàng đến Phi Hoàng thành, Trần Phỉ quyết định ở lại trong lòng núi để tu luyện.
Trần Phỉ tạm thời ngừng tu luyện Cửu U Trảm Huyền Kiếm, chuyển sang tu luyện Thiên Nhãn. Bởi vì chỉ khi tu luyện Thiên Nhãn thành công, Trần Phỉ mới có thể sử dụng Thiên Lâm Hoa tốt hơn.
Người khác thì một đóa Thiên Lâm Hoa có thể đúc thành một tòa Thần Cung. Trần Phỉ có chút tham vọng, muốn xem liệu một nửa Thiên Lâm Hoa có thể đúc thành một tòa Thần Cung hay không nếu sử dụng hết khả năng.