Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ (Dịch)

Chương 546 - Chương 1040. Đứng Trên Vai Người Khổng Lồ

Chương 1040. Đứng trên vai người khổng lồ Chương 1040. Đứng trên vai người khổng lồ

Chỉ một kiếm, Tịch Tiêu lập tức trọng thương. Ánh mắt hắn ánh lên vẻ kinh hoàng, muốn kéo dài khoảng cách với Trần Phỉ, nhưng không gian quanh hắn đã bị Trần Phỉ chia cắt thành hàng ngàn mảnh vụn từ lúc nào.

Trong số đó, có mảnh không gian giãn nở đến cực hạn, có mảnh vẫn giữ nguyên kích thước ban đầu, cũng có mảnh phình to với hình dạng bất định. Hàng ngàn mảnh không gian ấy, mỗi nhịp thở đều có hàng trăm mảnh tự sụp đổ, đồng thời cũng có hàng trăm mảnh khác giãn nở với tốc độ khác nhau.

Kết quả là, lực xé rách xung quanh Tịch Tiêu hoàn toàn khác biệt, biến đổi từng khoảnh khắc, khiến hắn nhất thời khó lòng thoát ra. Đây chính là kỹ xảo khống chế quy tắc không gian thứ cấp, nếu Tịch Tiêu sở hữu lực lượng tuyệt đối, tự nhiên có thể quét sạch tất cả, nhất lực hàng thập hội.

Nhưng lực lượng của Tịch Tiêu lại không đủ để phá vỡ lớp ngăn cách này trong nháy mắt, biến vùng không gian vụn vỡ thành một lạch trời không thể vượt qua.

"Xuy!"

Càn Nguyên kiếm lướt qua cổ Tịch Tiêu, một cái đầu lâu bay lên. Trong mắt Tịch Tiêu còn vương sự không cam lòng và tuyệt vọng.

Trần Phỉ không phải là kẻ mạnh nhất trong số những Dung Đạo cảnh sơ kỳ mà Tịch Tiêu từng gặp, xét về số lượng mảnh vỡ quy tắc, nhưng tuyệt đối là người có kỹ xảo khống chế quy tắc mạnh nhất.

Một phần lực lượng, được Trần Phỉ khuếch đại lên gấp nhiều lần, hắn chưa từng gặp qua Dung Đạo cảnh sơ kỳ nào như vậy, quả là độc nhất vô nhị.

Thu linh túy, đoạt thiên tư, lần này cảm giác thanh lương trong thần hồn là ít nhất từ khi Trần Phỉ sử dụng phù văn đồng xanh đến nay. Có lẽ sau khi chém giết xuyên qua Băng Lang, Trần Phỉ sẽ không còn đoạt được thiên tư nào từ Dung Đạo cảnh sơ kỳ bình thường nữa.

Cất Ám Ảnh Kiếm, màn đen xung quanh theo cái chết của Tịch Tiêu hoàn toàn tan biến. Trần Phỉ nhìn về phía trước, bình chướng của Băng Lang đã mở ra, phía trước, Trần Phỉ cảm nhận được lực lượng của vô số trận thế chồng chất.

Ánh mắt Trần Phỉ vượt qua trận thế, nhìn thấy Đoạn Già của Băng tộc phía sau. Đoạn Già dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Phỉ, ngẩng đầu liếc nhìn Trần Phỉ một cái, rồi tiếp tục khắc trận thế trên Băng Lang.

So với chiến đấu theo kiểu xa luân chiến thông thường, việc giới hạn khu vực chiến đấu như thế này rõ ràng có lợi cho bên phòng thủ. Ví như màn đen của Tịch Tiêu vừa rồi, và vô số trận thế trước mắt, đều là do bọn họ chuẩn bị sẵn trong khu vực của mình trước khi bình chướng Băng Lang mở ra.

Lúc này, Băng Lang phía sau Trần Phỉ đang dần dần biến mất, buộc hắn phải tiến về phía trước, bởi vì một khi dừng lại ở khu vực hiện tại, lực lượng ẩn chứa trong Băng Lang sau khi tan chảy sẽ trực tiếp đánh vào người hắn.

Lúc này, Đoạn Già đang dĩ dật đãi lao (DG: là một nguyên tắc hành động trong tác chiến. Yêu cầu của nguyên tắc này là phải đến địa bàn tác chiến trước quân địch, chiếm được địa hình có lợi...), mặc dù trận chiến trước đó diễn ra khá ngắn, nhưng với Dung Đạo cảnh mà nói, thời gian đó đã đủ để bố trí một lượng trận thế nhất định.

So với sức mạnh cá nhân, trận thế là mượn sức mạnh của thiên địa để đạt được sự khống chế vượt qua thực lực bản thân, nhằm mục đích tiêu diệt kẻ địch.

Thực tế, khả năng chiến đấu trực diện của Đoạn Già không hề yếu, nhưng điểm mạnh của hắn là khắc trận thế, lấy trận đối địch.

Trận pháp của Dung Đạo cảnh có thể dẫn động quy tắc để tăng cường sức mạnh, độ khó phá trận cực cao, hơn nữa lúc này Đoạn Già vẫn đang tiếp tục bày trận.

Đoạn Già muốn dùng vô số trận thế chồng chất để mài chết Trần Phỉ tại đây. Thời gian kéo dài càng lâu, càng có lợi cho Đoạn Già, bởi vì khi đó trận thế trong Băng Lang sẽ càng nhiều.

Nếu ở những nơi khác, khi đối mặt với Dung Đạo cảnh đã bày trận như vậy, chỉ cần rời đi là được. Dung Đạo cảnh muốn mang theo trận thế di chuyển là vô cùng khó khăn, không thể đuổi kịp người tu hành cùng cảnh giới.

Nhưng hiện tại, trong Băng Lang, Trần Phỉ không thể rời khỏi đây nếu không chém giết sáu Dung Đạo cảnh.

Bên ngoài Cực Quang thành, các Dung Đạo cảnh của Nhân tộc nhìn cảnh tượng bên trong Băng Lang, niềm vui vì Trần Phỉ liên tiếp giết bốn Dung Đạo cảnh của Băng tộc và Quỷ tộc không khỏi giảm đi.

Ai cũng từng có kinh nghiệm công phá trận thế, tự nhiên hiểu rõ khó khăn trong đó. Giống như một mình tấn công sơn môn của người khác, lại là cùng cảnh giới, đối phương lại có trận thế sơn môn trợ giúp, thất bại tan tác mà quay về gần như là điều tất yếu.

Thậm chí sơ sẩy, có thể bị trận thế của đối phương vây khốn, bị xóa sổ trong trận thế một cách tàn nhẫn.

Bên trong Băng Lang, ánh mắt Trần Phỉ thu hồi từ trên người Đoạn Già, rơi vào trận thế phía trước, sau đó từng bước tiến lên.

Trước khi đạt tới Dung Đạo cảnh, Trần Phỉ thực sự không hiểu nhiều về trận thế. Suốt mấy chục năm tu luyện, Trần Phỉ dành phần lớn thời gian cho các loại công pháp chủ tu, không còn thời gian để kiêm tu trận thế.

Ngay cả việc luyện đan mà Trần Phỉ kiên trì từ thời Luyện Thể cảnh, đến hậu kỳ hắn cũng buộc phải từ bỏ, thực sự là thời gian có hạn.

Tuy nhiên, khi đạt tới Dung Đạo cảnh, tình huống này đã có chút thay đổi.

Không phải là thời gian của Trần Phỉ đột nhiên rảnh rỗi, mà là trong năm bộ truyền thừa Đế Tôn cảnh mà hắn lựa chọn trước đó, có hai bộ giảng giải về nguyên lý của trận thế.

Quy tắc không gian vốn là một trong số ít quy tắc cực kỳ thích hợp để bày trận. Hai vị Đế Tôn Nhân tộc năm đó đã sử dụng trận thế làm môi giới để lĩnh hội quy tắc không gian thứ cấp một cách tốt hơn, cuối cùng đã thành công.

Trong hai bộ truyền thừa Đế Tôn, thực tế chỉ ghi lại chưa đến năm trận thế cụ thể, phần lớn giảng giải cách nhìn nhận các trận thế khác nhau bằng con mắt của quy tắc không gian.

Có thể nói, hai bộ truyền thừa Đế Tôn ấy là một loại tổng cương trận pháp khác lạ, chỉ thuộc về quy tắc không gian.

Khi Trần Phỉ chém giết bốn Dung Đạo cảnh sơ kỳ, bao gồm Tịch Tiêu, Trần Phỉ đã sử dụng rất nhiều nguyên lý trận thế trong việc vận dụng quy tắc không gian thứ cấp.

Trận thế chú trọng sự khống chế, hơn nữa là sự khống chế tỉ mỉ và đa luồng. Vừa rồi Trần Phỉ đã làm như vậy, hơn nữa hiệu quả rất cao.

Sau khi dung hợp năm bộ truyền thừa Đế Tôn thành Hoang Vũ Liệt Thần Kiếm, Trần Phỉ còn lĩnh hội nó đến viên mãn cảnh, hiện tại sự hiểu biết của hắn về trận thế đã vượt xa Dung Đạo cảnh bình thường.

Vì vậy, những trận thế chồng chất trước mắt, nhìn như hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, nhưng trong mắt Trần Phỉ, chúng có không ít thiếu sót.

Chỉ là thiếu sót, chưa nói tới sơ hở, nếu Trần Phỉ bắt đầu phá trận từ những thiếu sót này, chúng sẽ nhanh chóng bị Đoạn Già phát hiện và lập tức sửa chữa.

Vài bước, Trần Phỉ đến trước trận thế đầu tiên, vô số hàn khí đã ập về phía hắn.

Trần Phỉ hơi dừng bước, Càn Nguyên kiếm trong lòng bàn tay phải vạch về phía trước, một vết kiếm lóe lên, hàn khí bị chia làm hai.

Phía sau trận thế, Đoạn Già đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Trần Phỉ, sau đó hai tay kết ấn, tất cả trận thế bắt đầu rung chuyển.

Cảm nhận sự thay đổi của trận thế, Trần Phỉ mỉm cười, chân phải bước về phía sau, cả người biến mất tại chỗ theo lối đi hàn khí bị chém ra.

"Bụp!"

Âm thanh như bong bóng bị chọc vỡ vang lên, Trần Phỉ xuyên qua bình chướng của trận thế đầu tiên, chủ động tiến vào trận.

Lông mày Đoạn Già hơi nhíu lại, trong lòng kinh ngạc. Hắn cho rằng Trần Phỉ sẽ cưỡng ép phá trận, giống như khi hắn chém giết bốn người trước đó, dùng kỹ xảo tuyệt đối cộng thêm lực lượng để phá hủy tất cả.

Kết quả là, Trần Phỉ lại tiến vào trận, điều này đồng nghĩa với việc xâm nhập vào vòng vây mà Đoạn Già đã bày sẵn.

Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Đoạn Già, nhưng tay hắn không hề do dự hay dừng lại, sức mạnh của hàng chục trận thế bắt đầu đánh tới Trần Phỉ từ ngoài vào trong.

Trần Phỉ đã chọn tiến vào trận, vậy thì Đoạn Già sẽ khiến Trần Phỉ có đi không về.

Sự lựa chọn của Trần Phỉ không chỉ khiến Đoạn Già kinh ngạc, mà tất cả Dung Đạo cảnh bên ngoài Băng Lang đều có chút chấn động.

Chỉ có Ông Tông Phảng trên bầu trời là có chút suy tư trong mắt, bởi vì hắn biết, trong năm môn công pháp Đế Tôn mà Trần Phỉ lựa chọn, có truyền thừa về trận thế.

Nhưng trước đó, Ông Tông Phảng vẫn cho rằng Trần Phỉ chỉ chọn lọc hấp thụ một số nội dung từ hai bộ truyền thừa Đế Tôn lấy trận thế làm chủ, chứ không thực sự học tập trận thế.

Từ những trận chiến trước đó cũng có thể thấy điều này.

Nhưng từ hành động hiện tại của Trần Phỉ, có vẻ như hắn đã hấp thụ cả những phần về trận thế đó vào hệ thống tu luyện của mình?

"Ầm ầm ầm!"

Trận thế bên trong Băng Lang đang gầm rú, nhưng ngoại trừ tiếng gầm rú chấn động kịch liệt nhất của trận thế đầu tiên, mức độ chấn động thiên địa nguyên khí do trận thế gây ra đang nhanh chóng giảm xuống.

Trần Phỉ, người đã một mình tiến vào trận, không dừng lại tại chỗ, cũng không bị sức mạnh của trận thế cản trở chút nào, mà với khí thế như chẻ tre, cưỡng ép xuyên qua từng trận thế và phá hủy chúng.

Nếu nhìn từ bên ngoài, những trận thế này chỉ có một số thiếu sót, thì ở bên trong, những vấn đề bộc lộ ra còn nhiều hơn.

Chỉ là gần như không ai phá trận lại chuyên môn bước vào bên trong trận thế để phá, bởi vì như vậy sẽ rất bị động, chỉ cần sơ sẩy một chút là thân tử đạo tiêu.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên về những trận thế này, Trần Phỉ đã hiểu rõ sơ hở của chúng nằm ở đâu.

Đây là sự khác biệt to lớn về kiến thức!

Nếu Đoạn Già được xưng là tông sư trận thế, thì kiến thức của Trần Phỉ về trận thế còn cao hơn một bậc.

Đây không phải là vấn đề của Đoạn Già, mà là Trần Phỉ đang đứng trên vai người khổng lồ Đế Tôn Nhân tộc, tự nhiên cao hơn một cấp độ.

Vì vậy, lúc này, dường như Trần Phỉ đang phá trận một cách thô bạo, nhưng thủ pháp và thời cơ phá trận của hắn lại tinh tế đến mức không gì sánh được.

So với cách phá trận tỉ mỉ từng chút một, Trần Phỉ thậm chí còn thâm nhập hơn thế.

"Ầm!"

Theo tiếng nổ cuối cùng, Trần Phỉ xuyên qua tất cả các trận thế và đến trước mặt Đoạn Già.

Lúc này, khuôn mặt Đoạn Già đã nổi đầy gân xanh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, ý định của Đoạn Già đã thay đổi từ việc muốn dùng trận thế xóa sổ Trần Phỉ sang chỉ muốn cản Trần Phỉ lại một chút.

Nhưng cả hai mục đích này, Đoạn Già đều không đạt được, Trần Phỉ đã phá trận và đến trước mặt hắn.

Càn Nguyên kiếm hóa thành một tia sáng, đâm vào đầu Đoạn Già.

Theo bản năng, Đoạn Già lùi lại, khí thế phá trận ngang nhiên của Trần Phỉ thực sự khiến Đoạn Già kinh hãi. Nhưng vừa lùi lại, hắn mới phát hiện không gian xung quanh đã rối loạn.

Trong không gian rối loạn này, Đoạn Già nhìn thấy dấu vết của việc khống chế trận thế, nghi ngờ trong lòng bỗng nhiên được giải đáp phần nào.

"Phập!"

Càn Nguyên kiếm cắm vào trán Đoạn Già, cơ thể hắn lập tức cứng đờ.

Đoạn Già run rẩy muốn nói, nhưng không còn sức lực.

So với mấy người Tịch Tiêu, khả năng chiến đấu trực diện của Đoạn Già yếu hơn không ít, lại bị Trần Phỉ phá vỡ hàng chục trận thế trong nháy mắt, chịu phản phệ.

Đoạn Già thậm chí không thể chống cự một cách tử tế, trực tiếp bị một kiếm xuyên thủng đầu.

"Trận thế, ta cũng biết một chút!"

Trần Phỉ nhìn Đoạn Già, không đợi hắn trả lời, Càn Nguyên kiếm trực tiếp chém xuống, triệt để cắt đứt sinh cơ của hắn.

Trần Phỉ vung tay trái, đánh nát thi thể Đoạn Già thành huyết vụ, bắt lấy linh túy, bắt đầu đoạt thiên tư. Cảm giác thanh lương yếu ớt đến mức khó cảm nhận lan tỏa qua thần hồn rồi biến mất.

Trần Phỉ nhíu mày, cất linh túy và đạo khí, quay đầu nhìn về phía bình chướng cuối cùng.

Theo bình chướng Băng Lang dần dần biến mất, âm thanh quỷ khóc thần gào điên cuồng ập đến từ phía bên kia.

Ánh mắt Trần Phỉ quét về phía sau Băng Lang, không nhìn thấy gì cả, chỉ có những tiếng lẩm bẩm cổ quái và hỗn loạn tràn ngập trong Băng Lang và bên tai hắn.

Dung Đạo cảnh của Quỷ tộc, đã biến mất.

Bình Luận (0)
Comment