Tống Sở nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn làm tiến sĩ, anh Tiểu Bác nói làm tiến sĩ thì sau này không cần học nữa."
"....." Tô Chí Phong.
Tô Chí Phong cảm thấy mình rốt cuộc cũng học được một chút hữu dụng .
Thì ra còn có biện pháp như này để nâng cao tính tích cực của bọn trẻ, khuyến khích gì cũng không bằng cái này.
Đối phó với những đứa trẻ thích chơi, cái gì cũng không có khả năng thay thế sự khích lệ này, giống như vẽ một cái bánh lớn.
Chờ tới khi khai giảng, ông ta cũng muốn nói với các học sinh của mình, chăm chỉ học tập, lên cấp ba kiến thức rất là dễ.
Về phần cuộc sống cấp ba có dễ dàng hay không, bọn họ đi sẽ biết.
Tô Chí Phong cười sờ đầu con gái, sau đó lại đi đến sờ đầu con trai.
Khuôn mặt Giang Bác đen lại.
Tô Chí Phong hoàn toàn không để ý sắc mặt con trai, ôn hòa cười nói: "Con trai, cuối cùng cha cũng học được chút ít hữu dụng ở chỗ con rồi, học phí không phải là vô ích."
Giang Bác: "....." Dù sao cũng sẽ không trả.
Mấy cha con ở nhà bận rộn học tập, Mã Lan ở đơn vị cũng bận rộn đến chân không chạm đất.
Sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng thì Hội Liên Nghị cũng sắp được tổ chức.
Chủ nhiệm Hồ và Mã Lan thương lượng, phải khuyến khích những nam nữ độc thân tích cực tham gia.
Không còn cách nào khác, bây giờ nam nữ còn trẻ đều quá kín đáo, chỉ sợ bọn họ ngại ngùng, đến lúc đó sẽ không làm nên chuyện.
Từ Mỹ Lệ liền đưa ra chú ý, tìm nhà nào đó mang theo đứa bé tròn trịa đi khoe khoang một chút, chọc cho những nam nữ độc thân kia đỏ mắt. Bọn họ đỏ mắt, tự nhiên sẽ muốn kết hôn, sẽ tích cực hơn.
Sau khi đưa ra đề nghị, bà ta lại khụ khụ: "Hay là để con trai của tôi đi đi, lớn lên giống tôi, rất đáng yêu xinh đẹp, thân hình nhỏ cũng tròn trịa."
Đồng nghiệp công đoàn nhìn dáng người mượt mà của Từ Mỹ Lệ, đúng là người bình thường không thể nuôi được dáng người như vậy.
Nếu con trai bà ta giống bà ta, nó sẽ rất mạnh mẽ .
Nhưng để nói là đẹp...
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mã Lan, họ đều đã gặp qua cố vấn Tô, bộ dáng đó mới gọi là đẹp trai. Chỗ nên đen thì đen, chỗ nên trắng thì trắng, chỗ nên đỏ thì vẫn đỏ.
Mã Lan: "..." Điều đó là không thể, lỡ như có gián điệp thì sao?
Buổi tối về nhà ăn cơm, Mã Lan liền đem chuyện này làm trò cười kể cho cả nhà nghe. "Sau đó công đoàn quyết định, để chị dâu dẫn Tiểu Cương và Tiểu Minh đến."
Mắt Tống Sở lấp lánh nhìn mẹ, nghe vậy có chút thất vọng.
Lâu rồi không ra ngoài hóng gió, nhưng ngoài kia rất nguy hiểm.
Trong lòng Tống Sở có chút chán nản, cảm thấy cuộc sống không giống với trước kia, trước kia ngay cả tỉnh thành cũng có thể đi, bây giờ ngay cả cơ quan mẹ cũng không thể đến.
Cô cúi đầu ăn cơm, cũng không muốn cho cha mẹ biết suy nghĩ của mình.
"Vì sao chúng ta không thể đi ạ?" Giang Bác đột nhiên nói.
Mã Lan nói: "Từng có gián điệp trong công xưởng thép, chúng ta phải đề phòng một chút."
Giang Bác nghiêm túc nói: "Đã bị bắt nên có thể đi, nếu ngay cả cửa cũng không thể ra, con sẽ không làm việc."
Anh ở lại thế giới này chỉ để Sở Sở có một cuộc sống tự do.
Nơi này không có zombie, không có thú biến dị. Cũng không có tận thế, giống như trước đây mỗi người đều khoác một tầng da zombie.
Anh không muốn Sở Sở bị nhốt nữa.
Nếu cô mất tự do vì công việc của anh, anh sẽ không bao giờ làm việc nữa.
Tống Sở khuyên nhủ: "Anh Tiểu Bác, chờ một thời gian nữa đi, chờ bọn họ bắt được người xấu xong chúng ta sẽ đi." Tuy rằng cô rất muốn đi chơi, nhưng cũng không muốn anh Tiểu Bác bị người xấu bắt đi.
"Người xấu bắt mãi cũng không hết đâu." Giang Bác nói.
Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn nhau.
Tô Chí Phong nói: "Nếu không, hỏi thử anh Chu và đồng chí Tiểu Vũ đi, chúng ta không thể nhốt bọn trẻ mãi được."
Mã Lan lập tức đi gặp Tiểu Vũ.
Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ đều ở gần bọn họ, nhà cách nhau một con hẻm nhỏ.
Nghe được đứa nhỏ muốn ra ngoài, Tiểu Vũ vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, để cho tôi bảo vệ, tôi làm công tác bảo vệ, chẳng lẽ không cho lãnh đạo ra cửa?"