Trên bàn cơm, hiệu trưởng Tô vừa vui vừa buồn, tâm tình phức tạp, cầm ly rượu cụng ly với mấy người con trai, sau khi uống xong lại bắt đầu dạy bảo đứa con trai thứ ba: “Đi ra bên ngoài, lắng nghe và quan sát nhiều hơn, ít nói. Thủ đô và huyện Bình An chắc chắn không giống nhau.”
Đồng chí nhân viên công vụ Tô Chí Quốc nói: “Đúng vậy, một viên gạch rơi xuống, có thể trúng vài trưởng ban.”
Phùng San nói: “Đâu chỉ vậy, có rất nhiều cục trưởng, dù sao cũng đều là cán bộ.”
Mã Lan hơi căng thẳng.
Từ Mỹ Lệ mạnh mẽ nói: “Sợ gì, chẳng phải còn có Tiểu Bác nhà chúng ta sao? Tiểu Bác là người được đại lãnh đạo khen ngợi, ai dám ức hiếp?”
Tô Chí Cường nghe vậy, xoa xoa trán, lần đầu vui mừng vì con trai mình không ưu tú như Tiểu Bác, nếu không vợ của ông ta thật sự sẽ đại náo thiên cung.
Hiệu trưởng Tô: “Dù sao chúng ta không gây chuyện, sẽ không bị người khác ức hiếp, cứ sống thành thật là được.”
Tô Chí Phong nghiêm túc lắng nghe ý kiến, sau đó gật đầu.
Hiệu trưởng Tô lại nói: “Ở đó cha còn vài người bạn, chút nữa cha viết thư để con mang đi, qua thăm hỏi trước. Không cần biết thế nào, thêm một người bạn là thêm một lối thoát, dù sao vẫn tốt hơn một người không biết rõ nơi này.”
“Cảm ơn cha.”
Hiệu trưởng Tô thở dài: “Cảm ơn cái gì, cũng không phải vì con, mà vì cháu trai cháu gái của cha.”
“…. ”
Bà cụ nghe tới đây, rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu nghẹn ngào, hôm nay tâm trạng bà cụ không tốt, trên bàn ăn cũng không nói chuyện, nghe tới lúc này thì khó chịu mà bật khóc.
Tống Sở chạy lại ôm bà cụ: “Bà nội, bà đi cùng nhà cháu đi, chúng ta cùng nhau đi thủ đô.”
Bà cụ nín khóc mỉm cười: “Bà nội tuổi tác cao rồi, không thích đi xa. Ở đây cũng rất tốt, sau này mấy đứa có thời gian thì thường xuyên quay về.”
“Vâng ạ, ở đây mới là nhà của tụi cháu.” Tống Sở bảo đảm nói: “Nghỉ đông và nghỉ hè đều có thể trở về, đợi khi cháu lớn, cháu còn có thể quay về sống ở đây, cháu sẽ chăm sóc bà.”
Bà cụ càng muốn khóc.
Đưa tay xoa đầu đứa nhỏ.
Hiệu trưởng Tô khuyên nhủ: “Trẻ con lớn rồi, có tương lai tốt hơn, chúng ta phải vui mừng. Ban đầu khi Văn Lệ ra ngoài học đại học, gả đi xa, không phải bà rất vui sao?”
Bà nội Tô lườm ông cụ một cái: “Cái này gọi là luyến tiếc tình thân, tôi không nỡ rời xa Sở Sở của chúng ta.”
Mã Lan liền nói: “Mẹ, con còn có hai tấm ảnh của cháu, chút nữa con đưa cho cha mẹ một tấm, mẹ nhớ thì lấy ra xem.”
Bà nội Tô nói: “Vậy con rửa thêm hai cái nữa, mẹ ngắm mỗi ngày.”
“Được ạ.” Mã Lan vội vàng trả lời, chỉ sợ bà cụ buồn.
Tống Sở nói: “Cháu cũng muốn có ảnh của bà nội, cũng muốn ngày ngày đều ngắm, còn phải khoe với người khác cháu có một bà nội xinh đẹp.”
Bà nội Tô: “Được, bà nội sẽ đưa cho cháu một bức ảnh, một bức ảnh đẹp.”
Bà nội Tô nói tấm ảnh đẹp, chính là tấm ảnh khi bà còn trẻ, khi bà cụ còn trẻ, đúng thật là rất đẹp. Tô Chí Phong lớn lên giống như bà cụ, vậy nên là nam thần của cả khu công nhân viên chức.
Tống Sở nằm trong lòng bà cụ nhìn những tấm ảnh cũ, cảm thấy đằng sau tấm hình đó là các câu chuyện.
Cô lại tìm được một cách để thu thập cảm hứng, đó là tìm kiếm thêm những bức ảnh cũ.
Ban đêm khi trở về trời đã tối, Tống Sở còn định sang nhà bà lão Lâm hàng xóm nói một tiếng, cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Không đợi đến ngày hôm sau, Tống Sở và bà lão đã gặp nhau.
Vào nửa đêm, đột nhiên cổng nhà Mã Lan bị gõ cửa. Ngay cả Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ nhà bên cũng bị kinh động, trực tiếp đem người bắt lại.
Mã Lan và những người khác đứng dạy mở cửa ra xem, mới biết là ông lão Lâm nhà bên cạnh.
Ông lão Lâm vẻ mặt lo lắng: “Có thể dùng xe nhà các cháu đưa bà nhà ông tới bệnh viện được không?”
Tống Sở từ phía sau chui ra: “Bà nội Lâm bị sao vậy ạ?”
“Bệnh rồi, rất nặng.” Giọng nói của ông lão Lâm chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Tô Chí Phong và Mã Lan không nghĩ gì nhiều, vội vàng đi đẩy xe.