Tự Mình Nuôi Sói

Chương 52

Editor: Á bì

Cuối cùng chuyện ở trong nhà của Nguyễn Trác Hàng cũng đã được đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng đối với người không bao giờ quan tâm tới tin tức như Tiêu Thỏ mà nói, căn bản là không phát hiện ra là có chuyện như vậy. Từng ngày vẫn trôi qua như thường, hơn nữa người trong nhà lại tận lực che giấu dùm, cô muốn biết cũng càng khó hơn.

Đối với cô mà nói, chuyện bây giờ cô quan tâm chỉ có chiếc điện thoại chưa kêu lên lần nào từ mấy ngày trước.

Mỗi ngày cô đều ở trong nhà ôm điện thoại, cô muốn gọi qua bên đó lắm, nhưng ngặt nỗi cô không biết số điện thoại của anh.

Khi điện thoại vang lên vào đêm đó, Tiêu Thỏ vội vàng chạy tới cầm điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy số được hiển thị thì hai vai chán nản trùng xuống, bắt máy lên.

Tiêu Thỏ: A lô.

Sài Thiếu Kiệt: Thỏ con.

Tiêu Thỏ: Có chuyện gì?

Sài Thiếu Kiệt chần chừ một lát liền nói: Chúng ta kết hôn đi?

Thiếu chút nữa Tiêu Thỏ đã bị nước miếng của mình làm sặc, miệng nhanh chóng nói: Cậu đang nói bậy cái gì đó?

Sài Thiếu Kiệt về nhà liền nghĩ tới lời bác sĩ nói, cảm thấy ông nói cũng có đạo lý, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất, anh nói, "Đứa nhỏ này sẽ được sinh ra. Em không muốn con đẻ ra nhưng không có hộ khẩu chứ? Chúng ta kết hôn không được sao? Chúng ta không thể hại đứa nhỏ này thành con riêng được, em nói có đúng không?"

Tiêu Thỏ sững sờ cầm điện thoại, không biết nên trả lời như thế nào, đối tượng cô muốn kết hôn, người cô muốn gả chính là Nguyễn Trác Hàng mà! Vậy làm sao phải vì vấn đề của đứa nhỏ này mà gả cho Sài Thiếu Kiệt được? Hơn nữa nói không chừng ngày mai Nguyễn Trác Hàng có thể quay về đó?

Sài Thiếu Kiệt hỏi: "Thỏ con, em có đang nghe không đó?"

"Tôi vẫn ở đây."

"Chúng ta kết hôn đi?"

Tiêu Thỏ nói: "Không được, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó."

Sài Thiếu Kiệt nói, "Em vẫn chưa nói chuyện này cho mấy người bác Tiêu biết phải không? Nếu bọn họ biết thì sẽ như thế nào? Hơn nữa biện pháp tốt nhất vào lúc này là hai người bọn mình kết hôn, không phải sao?"

"Tôi..." Tiêu Thỏ cảm thấy rất hoảng, trong lúc này căn bản cô chẳng có một suy nghĩ gì, cô vội vàng cúp điện thoại, nói với Sài Thiếu Kiệt, bảo anh không cần bức cô, cho cô thời gian suy nghĩ đã.

Ở bên này đang lo lắng, Sài Thiếu Kiệt ở bên kia lại rất cao hứng, làm sao để cho cô đồng ý đây!

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thỏ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không thể ngủ được, ban đêm yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên đặc biệt chói tai, Tiêu Thỏ tưởng Sài Thiếu Kiệt gọi tới nữa nên trả lời với vẻ rã rời.

"Không phải là để cho tôi suy nghĩ sao?"

Bên kia không lên tiếng, Tiêu Thỏ lấy điện thoại từ bên tai ra, nhìn thấy dãy số ẩn! Biến sắc, lập tức tươi cười rạng rỡ, nũng nịu nói, "Sao trong khoảng thời gian này anh không gọi cho em?"

Tiêu Thỏ biết đối phương sẽ không trả lời nên cũng không bắt anh phải nói chuyện.

Cô lải nhải nói ra những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng mới nói một câu, "Em có thai rồi."

Lần này đối phương không còn im lặng như trước nữa, giọng điệu tức giận vang lên, "Cô có thai rồi hả?"

Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng rõ ràng không phải là Nguyễn Trác Hàng.

Tiêu Thỏ cẩn thận hỏi, "Anh là ai?"

"Cô nói cô mang thai rồi hả?" Đối phương nghiến răng nghiến lợi hỏi lại từng chữ.

Nghe thấy giọng nói đó, thân thể của Tiêu Thỏ co rụt lại, hỏi đầy vẻ sợ hãi, "Rốt cuộc anh là ai, nếu anh không nói tôi cúp máy đây!" Dù sao Tiêu Thỏ cũng có cảm giác là cô biết anh ta, nhưng tạm thời không nhớ ra đây là giọng nói của ai, cho nên bị anh hỏi như vậy làm cho cô có chút sợ hãi, hơn nữa nghĩ đến trước đó, chuyện mà cô mới vừa nói cho anh nghe, thẳng thắn nói ra tâm tình của mình, giờ cô cảm thấy quá sai lầm.

"Đứa bé là của ai?"

"Liên quan gì tới anh, rốt cuộc anh là ai?"

Giọng nói bên kia biến mất một lúc rồi lại vang lên, "Đi phá thai đi."

Tiêu Thỏ cảm thấy giống như có người lôi kéo cô đi phá đứa nhỏ này, sợ tới mức ôm lấy bụng mình, bướng bỉnh nói, "Tôi không cần, ngược lại dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh."

Bên kia tiếp tục im lặng.

Tiêu Thỏ hỏi, "Rốt cuộc anh là ai? Anh không nói tôi cúp máy đó."

Hình như Tiêu Thỏ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ ở bên kia, "Lăng, Hiên Viên Lăng."

"Là cậu?" Khó trách cô cảm thấy giọng nói này quá quen thuộc, nhưng cô lại không nghĩ tới Hiên Viên Lăng lại làm chuyện như vậy, mỗi lần gọi điện tới lại không nói chuyện, nhưng lại ẩn số, hơn nữa lại đúng lúc Nguyễn Trác Hàng rời đi thì cứ tiếp tục gọi tới.

Hiên Viên Lăng không để ý tới sự khiếp sợ của Tiêu Thỏ, vẫn cố chấp muôn biết, "Đứa nhỏ này có phải của Nguyễn Trác Hàng hay không?"

Tiêu Thỏ cắn môi dưới, cô cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì để giấu, bởi vì trước đó cô không biết thân phận của người gọi điện nên đã tiết lộ hơi nhiều, chuyện không nên nói cũng đã nói, tất nhiên Hiên Viên Lăng sẽ biết hai người bọn họ đã xảy ra quan hệ rồi.

"Đúng vậy, hẳn là của anh ấy."

Hiên Viên Lăng mẫn cảm nghe ra lời cô nói có chút không đúng, "Cái gì mà hẳn là chứ?"

"Đúng vậy, chính là của anh ấy." Tiêu Thỏ trừng mắt thật to, cho dù bên cạnh không có ai cả nhưng cô vẫn hoảng sợ nhìn trái ngó phải, nhìn vào một chỗ không xác định, biểu hiện nói dối rất rõ ràng.

"Không phải cô còn có người đàn ông khác đấy chứ?" Mặc dù không muốn hỏi rõ ra, nhưng bởi vì một câu hẳn là như vậy của cô mà anh nghĩ thế.

Tâm của Tiêu Thỏ đột nhiên co rụt lại, có chút hoảng loạn ôm lấy búp bê ở đầu giường, cười ha ha nói, "Cậu nói bậy cái gì đó, chắc cậu cũng biết tôi chỉ yêu mỗi Nguyễn Trác Hàng mà thôi!"

Hiên Viên Lăng ở bên kia cười với vẻ cô đơn, quả thật chính là như vậy, trong khoảng thời gian này anh đã nghe quá nhiều câu yêu thương của cô, cũng bởi chính vì vậy mà anh cảm thấy khó chịu, mỗi lần kết thúc cuộc gọi với Tiêu Thỏ, anh đều im lặng cười châm biếm bản thân mình, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

"Ngày mai tới nhà tôi ăn cơm đi? Mẹ tôi đã lâu không gặp cô rồi."

"À, được thôi! Cũng đã lâu rồi tôi không gặp mẹ Hiên Viên rồi."

"Đứa bé đó..."

Tiêu Thỏ sốt ruột bày tỏ thái độ, "Tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ này đâu."

Hiên Viên Lăng cũng không nói gì nữa, dù sao có nói trong điện thoại cũng không rõ ràng, có một số lời giáp mặt trực tiếp nói sẽ tốt hơn, cúp điện thoại, Hiên Viên Lăng liền lên mạng tìm hiểu, anh tìm thấy rất nhiều trường hợp không may có con trước hôn nhân, còn định in ra thành tập, mai lúc Tiêu Thỏ tới ăn cơm thì đưa cho cô xem, để cho cô biết sự lợi hại trong chuyện này như thế nào.

Mặc dù anh biết Tiêu Thỏ chắc sẽ không bỏ đứa nhỏ này, nó chính là cầu nối giữa cô và Nguyễn Trác Hàng, nhưng anh cũng không thể để Tiêu Thỏ làm chuyện ngốc như vậy.

Làm mẹ đơn thân không phải là một chuyện tốt, có rất nhiều khổ sở, mà anh cũng không đồng ý để cho Tiêu Thỏ đối mặt với tất cả loại chuyện như vậy, nên anh cũng chỉ có thể phá hư kế hoạch của cô mà thôi.

Thậm chí chuyện của Nguyễn Trác Hàng, anh cũng biết, chuyện nhà của cậu ấy quả thật cậu ấy không thể sống ở đây được nữa, nếu đổi lại việc này là của anh, ngay cả bản thân anh cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào, nên làm sao có thể nói với Tiêu Thỏ chứ.

Có lẽ bọn họ còn chưa trưởng thành đủ để có thể đối mặt với vấn đề lớn như vậy, cho nên trốn tránh chính là biện pháp duy nhất.
Bình Luận (0)
Comment