Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: rivulet***
Tại nhà của Alexis.
Đỗ Duy nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cổ xưa, theo thói quen muốn kiểm tra thời gian, nhưng sực nhớ chiếc đồng hồ này đã chết.
Vì vậy, hắn chỉ có thể lấy smartphone ra xem giờ.
Bây giờ là 12:01 trưa.
Sau đó, hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở đối diện, chậm rãi nói: “Alexis, theo như những gì em nói và quan sát của anh, bệnh tình của em đã thuyên giảm. Nhưng anh vẫn muốn biết thêm chút thông tin về hiện tượng ảo giác mà em đã gặp phải."
Alexis nhún vai, chiếc sweater cỡ lớn chùn xuống, lộ ra phần da thịt nõn nà láng mịn trên xương quai xanh.
"OK, nếu anh muốn biết, ừm... Thực ra, em không thực sự muốn nói về mấy chuyện này, bởi vì điều đó khiến em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta chỉ là bệnh nhân và bác sĩ. Anh biết không, em vẫn luôn muốn ăn trưa cùng anh, hoặc tâm tình chuyện gì đó thú vị hơn."
Không thể phủ nhận, Alexis là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Ngày xưa, từ lúc học cấp 3 đến khi lên đại học, không biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cô đến phát cuồng, họ viết cả ngàn bức thư tình, hát những bản nhạc lãng mạn dưới ký túc xá nơi cô ở, v.v…
Nhưng đối với cô, những người đó quá thiển cận, cô thích Đỗ Duy, một người đàn ông lạnh lùng và hấp dẫn.
Thật đáng tiếc...
Alexis nhìn đôi mắt đen lạnh lùng của Đỗ Duy, khẽ thở dài, thoáng chút phiền buồn, nghĩ, sức hấp dẫn của mình dường như trở nên vô dụng trước người đàn ông này.
Sau đó, cô từ từ nhớ lại: “Còn về ảo giác, nó xảy ra ngay sau cái hôm mà vì stress em đã đập phá đồ đạc trong nhà.”
Đỗ Duy hỏi: "Lúc đó, em đã làm gì? Hay em đã gặp phải chuyện gì?"
Alexis lắc đầu: "Không có, lúc đó em đang rất chán nản, mọi đồ đạc, vật dụng trong nhà đều do ba em mua."
Đỗ Duy tiếp tục hỏi: "Còn thời gian cụ thể?"
Alexis nhíu mày nói: “Là đêm ngày 3 tháng 4, ừm… chính xác là rạng sáng ngày 4. Vì hôm đó, người phụ trách chuyển đồ gia dụng đã làm vỡ chiếc đồng hồ cổ của em, kỹ thuật chế tạo lõi khóa của nó đã thất truyền, kim đồng hồ không thể tiếp tục quay, điều này khiến em mất hơn 500.000 đô."
"Rồi rồi, hãy tiếp tục với ảo giác mà em đã nhìn thấy."
Đỗ Duy lấy cây bút chì và hồ sơ bệnh án, và ghi trên trang của Alexis: [
nửa đêm 4 tháng 4, ảo giác đầu tiên]
"Em nhớ, lúc đó mình đã nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, đều đặn, và nó dường như xen lẫn với một số tiếng rầm rì xa vắng."
"Sau đó, em gặp phải một chuyện không thể lý giải, em phát hiện mình nhìn thấy một bóng đen. Nó đứng ở cửa và vẫy tay với em, sau đó, em không thể khống chế bản thân chạy theo nó. Em cố sức chạy trốn về phía sau, xoay người lại, nhưng em đã thấy..."
Lúc này, sắc mặt của Alexis có hơi khó coi, một tay vuốt trán, trông hết sức đau khổ.
Đỗ Duy cẩn thận quan sát biểu hiện của Alexis, và trấn an: "Thư giãn đi Alexis, tự nói với mình, giờ đang là ban ngày, không có ác mộng, không sợ hãi, em chỉ đang nhớ lại, bình tĩnh nào."
"Hít..."
Sau khi hít một hơi, Alexis nhắm mắt lại tiếp tục: “Em thấy mình đang nằm trên giường, giống như hồn lìa khỏi xác, bị bóng đen kia mang đi, đi ra khỏi cửa, bước vào một không gian vô cùng tăm tối…"
"Không có trên, dưới, trái, phải, không có ánh sáng. Em chỉ có thể nghe thấy một âm thanh rất đều đặn và kỳ lạ, cứ quanh quẩn bên tai mình."
"Em có nhớ âm thanh kia là gì không?"
"Em không thể nhớ được."
"Hả?"
"Bởi vì mỗi khi thức dậy, em không thể nhớ được âm thanh đó là gì. Em chỉ nhớ một cách mơ hồ, đó là một âm thanh rất đều đặn."
"Có phải là cốc cốc cốc không?"
Đỗ Duy bắt chước tiếng gõ cửa mình đã nghe được, gõ trên bàn mấy cái.
Alexis mở mắt, khẽ lắc đầu: "Na ná thế, nhưng không giống lắm, em có thể chắc chắn, nhất định không phải tiếng gõ cửa."
"Đồng ý."
Đỗ Duy ghi thêm một câu: [
Các triệu chứng của huyễn thính, huyền thị rất rõ, nhưng không loại trừ...] *
huyễn thính: nghe được điều không có thật/huyễn thị: nhìn thấy thứ không có thật "Còn một câu hỏi nữa, Alexis, sao em nghĩ rằng mình đã thật sự bình thường trở lại?"
Câu hỏi này dường như chạm vào chỗ đau của Alexis, cô có hơi bất mãn nói: "Bác sĩ Đỗ Duy, anh phải hiểu, em không cần phải nói dối anh, em nghĩ anh nên tin em."
Lần này cô đã sử dụng từ
bác sĩ, rõ ràng là cô không vui.
Đỗ Duy vẫn bình tĩnh nói: "Là bác sĩ của em, anh muốn giúp em có thể trở lại bình thường và thoát khỏi nỗi đau mà người thường không thể hiểu. Nhưng muốn được như vậy, chúng ta cần nghiên cứu và tìm hiểu kỹ hơn, em nghĩ sao?"
"Dạ, anh nói đúng."
Alexis cau mày, hỏi: "Vậy anh định làm gì? Hay em phải làm gì?"
Đỗ Duy khép sổ bệnh án, đặt bút chì trên sô pha, nghiêm túc nhìn cô.
“Dưới góc độ tâm lý học, bất kỳ căn bệnh nào không phải bệnh lý do yếu tố bên ngoài gây ra đều tồn tại yếu tố tiềm ẩn. Khi có một môi trường thích hợp hoặc một kích thích nào đó, nó sẽ kích hoạt các yếu tố tiềm ẩn khiến người bệnh phát bệnh."
"Anh cho rằng bệnh của em không hề cải thiện? Nó chỉ đang lẩn trốn?"
"Em có thể hiểu là… một quy luật nào đó vẫn chưa được phát động."
Đỗ Duy chăm chú nhìn vào mắt của Alexis, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ đang chăm chú nhìn cô. Khiến cô đỏ mặt xấu hổ, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
"Em sẽ nghe theo lời anh."
Đỗ Duy nhìn cô thật sâu, lúc này trong lòng hắn thật ra đã mơ hồ dự đoán rất có thể Alexis đã gặp phải một sự kiện linh dị khó thể lý giải.
Nhưng không giống như những ác linh đeo bám mà hắn biết, trải nghiệm của Alexis có chút kỳ lạ.
Vì vậy, hắn ngẫm nghĩ một lúc.
Đỗ Duy nói với cô: "Theo như lời của em, thời điểm xuất hiện ảo giác, tuy đang ngủ say, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, phương Đông bọn anh gọi nó là bóng đè."
“Bóng đè?” Alexis ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy: “Anh không phải bác sĩ tâm lý sao?
Đỗ Duy thản nhiên nói: "Nếu em không thích thuật ngữ này, anh cũng có thể dùng góc độ tâm lý học để giải thích cho em mối quan hệ giữa ý thức và giấc mơ. Hoặc từ góc độ sinh lý nói cho em biết, đây là hiện tượng bình thường."
Alexis lắc đầu nói: "Thôi, anh nói tiếp đi."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Trước hết, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của em vẫn bình thường. Muốn xác định em có thực sự trở lại bình thường hay không, anh phải biết dáng vẻ của em sau khi ngủ, mới xác định được tình trạng của em."
"Chuyện này... tiến triển hơi nhanh, em vẫn chưa sẵn sàng... à, ý em là, anh có dám chắc sau khi em ngủ say sẽ không làm gì em không?"
"Còn nữa, ngoại trừ ngủ trưa, phần lớn phải gần 12 giờ đêm em mới ngủ được. Yêu cầu này thiệt bất lịch sự, nhưng nếu anh chịu ở bên em cả ngày, em có thể suy xét."
Lúc này, gương mặt trắng hồng tuyệt đẹp của Alexis bỗng nở một nụ cười quyến rũ, cô ấy bâng quơ hất tóc lên, khiến người ta choáng váng si mê.