Dịch: Hoàng Hi Bình
Cửa trước xe buýt mở ra, bên trong rất tối.
Đỗ Duy đứng cầm ô, và Andrew Dawkwe, kẻ đang ngồi ở ghế lái, liếc nhìn nhau một cái trước khi quay đầu lại.
Đứng bên cạnh là một The Nun càng ngày càng âm u, đáng sợ.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Hắn tự nhủ trong lòng: "Vị trí lái xe chỉ là một sơ hở. Không có vị trí an toàn này, tuy rằng tình huống có trở nên phức tạp hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát."
Hắn suy nghĩ một hồi, âm thầm lấy smartphone ra, bây giờ là 11 giờ 25 phút, còn 35 phút mới tới 12 giờ.
Nếu sau 12 giờ, James không tìm thấy đầu của The Nun, rồi niêm phong nó trong một chiếc hộp. Thì hắn phải xuống xe, nếu không thì không thể đi được nữa.
Thậm chí sau khi xuống xe, hắn sẽ phải đối mặt với những ác linh khác...
Thời gian là quy luật kinh hoàng nhất của xe buýt, Đỗ Duy vẫn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không xuống xe sau 12 giờ.
Đột nhiên, hắn cau mày, nhanh chóng mở danh bạ, và gửi một tin nhắn cho Alexis.
[Anh có việc phải làm, sẽ cố gắng quay lại đúng sinh nhật của em vào thứ ba tuần sau... đừng nhớ anh...]Sau đó, hắn cất smartphone vào túi, dứt khoát lên xe.
The Nun làm theo.
……
Bên trong xe, hơi khác với những gì Đỗ Duy nghĩ, lần này có rất ít hành khách, chỉ có 2 người.
Một người phụ nữ ngồi phía bên phải của hàng đầu tiên, cô ta đang mặc một chiếc váy cưới cũ, trên váy có nhiều vết máu màu nâu sẫm hơi ố vàng, và một con dao làm bếp sắc bén trên tay.
Khuôn mặt của cô ta xám xịt, chết lặng, chỉ nhìn màu da và nét mặt thì có vẻ có là người Latinh...
Dưới lớp mặt nạ, ánh mắt của Đỗ Duy chỉ dừng ở trên người cô ta trong chốc lát, bèn đi về phía hàng ghế sau.
Ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở vị trí của nữ streamer Linda đã chết...
Cô gái cầm ô đen, che nửa thân trên, giống như một sinh viên.
Lúc đó, Đỗ Duy đang ngồi cạnh cửa sổ bên trái, cô ta ngồi cạnh Đỗ Duy, và Linda ở ngoài cùng bên phải.
Hành khách của chiếc xe buýt là ác linh, ác linh lên, rồi xuống xe.
Vậy trạm dừng tiếp theo, có lẽ nào là ngôi trường đó?
Đỗ Duy bước đi rất dứt khoát, vẫn đi về vị trí ban đầu, ở bên cạnh cửa sổ.
Mà The Nun, thì biểu hiện vô cùng bất thường...
Nó không như Đỗ Duy nghĩ, ngay khi lên xe, nó đã chống lại quy luật của xe buýt, khiến cả chiếc xe rơi vào hỗn loạn.
Rồi nó ngồi vào vị trí gần cửa sau nhất...
Có vẻ như sau khi tài xế trở thành ác linh, quy luật của nó đã mạnh mẽ hơn, ngay cả The Nun cũng bị áp chế.
Sau khi Đỗ Duy ngồi xuống, nhìn về phía The Nun ở đằng sau một lúc.
The Nun là một thứ mạnh mẽ hơn cả ác linh, theo lời của cặp đôi da đen, một ác linh không thể nhìn thấy khuôn mặt, đã thô bạo lên xe và giết người.
Nó có thể chống lại các quy luật. Không có lý do gì The Nun sẽ bị áp chế bởi các quy luật sau khi lái xe trở thành ác linh.
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu của hắn.
"Là chặn cửa, muốn mình kẹt ở trong xe?"
Trong chốc lát, ánh mắt của Đỗ Duy trở nên lạnh như băng, hắn giơ ô lên giống như cô gái ác linh ngồi ở ngoài cùng bên phải, chắn ngang thân trên của mình.
Cửa đóng lại, và xe buýt tiếp tục đến điểm dừng tiếp theo.
Ánh đèn càng lúc càng xa, sớm biến mất trong màn mưa.
Chiếc xe buýt quỷ dị này chỉ xuất hiện trong cơn mưa lớn, dường như không bao giờ dừng lại...
……
11:32 tối.
Bầu không khí trong xe buýt vẫn kỳ quái và u ám, Đỗ Duy đang ngồi bên cửa sổ với chiếc mặt nạ che kín mặt.
Bên cạnh hắn có một cô gái cũng đang cầm ô đen che kín nửa thân trên, nếu không phải cả hai ngồi cách xa nhau thì trông khá giống một đôi.
À……
Giả sử cô gái đó không phải là ác linh...
Đỗ Duy cầm ô che thân trên, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời vẫn còn mưa to, nhưng hắn không thể nhìn thấy những thay đổi của cảnh vật xung quanh, cứ như thể đang lái xe trong sương mù.
Lúc này, tốc độ ô tô bắt đầu giảm dần.
Điểm dừng tiếp theo là ở đây.
Khi xe dừng hẳn, cảnh tượng bên ngoài xe mới trở nên rõ ràng.
Đây là một nghĩa trang.
Hắn nhìn thấy, có những bia mộ đứng lặng lẽ, những hạt mưa lớn rơi trên bia mộ, nhưng chúng nhanh chóng vỡ tan, văng ra xung quanh.
Nhưng có vẻ như do tồn tại quá lâu nên Đỗ Duy nhận thấy, những tấm bia mộ này đều đã bị bào mòn ở những mức độ khác nhau, thậm chí một số cái còn bị nứt.
Hắn cảm thấy hơi lạ.
Xe buýt thường dừng ở những nơi tương đối hoang vu, nhưng cũng chưa từng xuất hiện tình trạng siêu thực như thế này.
Và như vậy, nghĩa trang này khó có thể thoát khỏi quy luật này.
Nghĩa trang có nhân viên bảo vệ, chăm sóc, khi bia mộ bị phong hóa, bong tróc sẽ có người sửa chữa hoặc thay bia mới.
Nhưng nghĩa trang này thì khác, hình như không có nhân viên bảo trì.
Nhưng cảnh tượng lại có gì đó không đúng, vì tuy bia mộ đều đã phong hoá, nhưng quang cảnh trong nghĩa trang lại rất ngăn nắp, sạch sẽ...
Đột ngột, đúng như Đỗ Duy suy đoán, cửa trước và cửa sau của xe buýt đồng thời mở ra...
Thấy vậy, hắn không khỏi nhíu mày, liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở hàng đầu tiên, mặc bộ váy cưới cũ kỹ, trên tay cầm một con dao làm bếp sắc bén, bỗng đứng dậy đi từng bước ra cửa.
Sau đó, cô ta quay đầu nhìn thẳng vào Đỗ Duy.
Trong chốc lát, một ác ý mạnh mẽ từ từ nổi lên trong lòng Đỗ Duy, cứ như vào lúc này, hắn đang bị người phụ nữ này theo dõi.
Theo như những gì đã từng xảy ra, người phụ nữ này sẽ ngoắc Đỗ Duy trước khi bước xuống xe, và sau đó một điều kỳ lạ sẽ xảy ra.
Đỗ Duy khẽ nâng ô lên, lộ ra chiếc mặt nạ che kín mặt, lạnh lùng nhìn người phụ nữ.
Không xuất hiện tình huống ngoắc tay.
Người phụ nữ có vẻ do dự, nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, ác ý trong mắt cũng đang ở trạng thái hỗn loạn.
Như thể không thể xác định được mục tiêu.
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, xem ra quy luật của xe buýt cũng không có gì thay đổi nhiều. Khi đeo mặt nạ, mình vừa có được thân phận của ác linh, lại trở thành một hành khách.
Những ác linh không thể giết những hành khách có cùng thân phận.
Tất nhiên... điều này chỉ giới hạn ở trên xe buýt.
Đúng lúc này, tiếng chuông vội vã vang lên, là tài xế giục hành khách xuống xe.
Thấy vậy, người phụ nữ không khỏi nhìn Đỗ Duy, quay người ngơ ngác đi về phía trung tâm nghĩa trang.
Cửa sau của chiếc xe đóng lại ngay lập tức...
Chiếc xe buýt từ từ tăng tốc, và nhanh chóng khởi hành về điểm dừng tiếp theo.
Còn Đỗ Duy nhìn qua cửa kính xe, cuối cùng liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc váy cưới ố vàng.
Hắn nhìn thấy cô ta đứng trước một bia mộ gần đó, không có bất kỳ cử động nào, như thể cô ta đã trở thành một cái xác.
Đỗ Duy để ý thấy trên bia mộ hình như có khắc một số chữ và ký hiệu, nhưng vì quá cũ nên không đọc được chữ nào, chỉ mơ hồ thấy được một ký hiệu ngôi sao sáu cánh.
Mà biểu tượng này, hắn biết rất rõ...
Có liên quan đến giáo phái Vidar...