Dịch: Hoàng Hi Bình
11 giờ trưa, trời hửng nắng.Nhà máy rượu Goliath ở phía tây New York.
Đây là nhà máy rượu có lịch sử lâu đời, truyền thừa hàng trăm năm, nó thuộc về gia tộc Victor, là nhà máy rượu tư nhân, về cơ bản không mở cửa cho công chúng.
Nó có diện tích gần 1 ha, gồm các trang trại, nhà máy rượu, khu dân cư mang đậm phong cách thế kỷ 18.
Ở bên ngoài nhà máy rượu được xây dựng bằng những khối đá và gạch, được bao phủ bởi thảm thực vật xanh tươi, khiến con người có cảm giác thư thái, vui vẻ.
Khi Đỗ Duy xuống xe, rất nhiều chiếc xế xịn đã đậu sẵn ở bãi đậu xe.
Hắn cau mày: "Một bữa tiệc sao? Tại sao lại vào lúc này..."
Chủ nhà máy rượu này là một phụ nữ đã ly hôn, có tên là Goliath Victor, 31 tuổi. Nguyên nhân của sự kiện nghi ngờ ác linh lần này là do cô nhận thấy nhà máy rượu của mình dường như có nhiều thêm một người, nhưng cô không thể tìm ra đó là ai.
Gia đình của Goliath Victor dường như có quan hệ mật thiết với giáo hội. Mặc dù không liên quan gì đến Người Đuổi Quỷ, nhưng họ là những tín đồ sùng đạo.
Vì vậy, trước tiên cô báo cáo vấn đề với giáo hội, sau đó giáo hội chuyển lại cho cha Tony, rồi Đỗ Duy tiếp quản.
Tất nhiên, sự việc mới xảy ra mấy ngày trước, không lâu cho lắm.
Nói chung, với tư cách là chủ nhà máy rượu, sau khi phát hiện ra điều bất thường, đã quyết định nhờ Người Đuổi Quỷ của giáo hội giúp đỡ, như vậy chắc chắn đã liên hệ với sự kiện ác linh.
Trong trường hợp này, thật bất thường nếu tổ chức một bữa tiệc.
Lúc này, những người hầu bên ngoài nhà máy rượu cũng chú ý tới Đỗ Duy, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
"Này anh, đây là nhà máy rượu tư nhân. Nếu không có thư mời, xin hãy tránh ra."
Trong mắt người hầu, người đàn ông mặc bộ vest cao cấp may bằng tay trước mặt rất đáng ngờ.
Không đề cập đến khuôn mặt xa lạ, trông hắn rất lạ khi lại mang theo một chiếc ô đen trong một ngày nắng đẹp.
Đỗ Duy nhìn người hầu, nhẹ giọng nói: "Tôi là người của giáo hội. Tôi cần tìm cô Goliath Victor có việc."
"Thật không? Nhưng anh trông thật lạ mặt."
Sự cảnh giác trong mắt người hầu không hề giảm bớt.
Đỗ Duy cười nói: "Tôi có thể gọi cho cô ấy."
Nói xong, hắn bước sang một bên, lấy smartphone ra, và gọi cho Goliath Victor.
Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.
"Xin chào, tôi là Đỗ Duy, Người Đuổi Quỷ chịu trách nhiệm về sự kiện ác linh ở New York, có phải là cô Goliath Victor không?"
"Ừm... Xin chào anh Đỗ Duy, anh đến rồi à?"
"Vâng, tôi đang ở cửa."
"Ồ, thực xin lỗi, chắc anh bị người hầu của em ngăn lại, đưa máy cho cậu ta đi, em sẽ la cậu ta."
"OK……"
Đỗ Duy nói xong bèn đi tới chỗ người hầu, đưa máy cho hắn.
Sau khi cúp máy.
Với vẻ mặt hối lỗi, người hầu cúi người với Đỗ Duy, và nói: "Thưa ngài, xin thứ lỗi vì sự thất lễ của tôi. Gần đây nhà máy rượu có rất nhiều chuyện rắc rối. Tôi phải đảm bảo không cho người lạ vào bên trong."
Khi Đỗ Duy nghe điều này, hắn phát hiện ra được 2 điều:
1. Gần đây đã có chuyện gì đó đã xảy ra với nhà máy rượu, có thể liên quan đến sự kiện ác linh,
2. Hình như có kẻ nào đó đã đột nhập vào nhà máy rượu.Vì vậy, hắn chỉ cười không đáp, rồi đi vào bên trong nhà máy rượu.
Dọc đường đi, dưới ánh mặt trời, nhà máy rượu trông vẫn yên ổn.
Nhưng đây là ban ngày...
Ngay cả khi có ác linh, vào ban ngày, mọi thứ cũng sẽ trông bình thường, ngay cả trong trạng thái Quỷ Nhãn cũng hiếm khi phát hiện ra điều bất thường.
Vừa đi, Đỗ Duy vừa tính toán thời gian, nếu buổi chiều vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì, sẽ quay về giải quyết giáo phái Vidar.
Rốt cuộc, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết sự kiện ác linh.
Trừ khi đúng lúc ác linh hành động.
Bởi lẽ, ác linh sẽ ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi mục tiêu bị tra tấn trong nỗi sợ hãi cùng cực, và cuối cùng bị dồn đến bờ vực của cái chết.
Lúc này, một người phụ nữ da trắng mặc váy đen dài đi tới, gương mặt trang điểm nhẹ, thân hình nóng bỏng, mang một đôi giày cao gót màu đen nhìn rất cao.
"Xin chào, anh có phải là Đỗ Duy không? Em à Goliath Victor, anh có thể gọi em là Victor."
……
Vài phút sau.
Đỗ Duy và Victor đi cùng nhau,
Chẳng bao lâu sau hắn đã vào bên trong nhà máy rượu.
Đúng như hắn nghĩ, quả thật có một bữa tiệc ở đây.
Những người xung quanh tò mò đánh giá Đỗ Duy, còn khi đối mặt với Victor, họ gật đầu tỏ vẻ kính trọng.
Ngoài ra, cách ăn mặc của mọi người đều rất sang trọng, có thể nói khách ra vào đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, có học thức sâu rộng.
Victor dường như nhìn thấy sự khó hiểu của Đỗ Duy, nên vừa đi, vừa giải thích: "Hôm qua, Cha Tony đã nói với em rằng anh không có mặt ở New York. Em nghĩ tối nay anh sẽ không đến, nhưng không ngờ lại đến đúng vào buổi họp mặt này."
Đỗ Duy nhướng mày nói: "Cô biết tôi?"
Victor mỉm cười và nói, "Tất nhiên, kể từ đời ông cố của em, gia tộc của chúng em và giáo hội đã có quan hệ mật thiết. Em biết sự tồn tại của ác linh, cũng biết anh là Người Đuổi Quỷ."
Đỗ Duy đưa mắt nhìn quanh, hỏi: "Vậy thì tôi rất tò mò, nếu cô đã biết sự tồn tại của ác linh, tại sao lúc này vẫn tổ chức tiệc? Cô không sợ sẽ xảy ra chuyện?"
Bước chân của Victor dừng lại: "Em cũng rất lo, nhưng bữa tiệc này đã chuẩn bị từ lâu, không thể hủy bỏ đột ngột, nếu không sẽ gây tổn hại đến thanh danh của gia tộc Victor."
Vừa nói, cô vừa do dự một lúc, rồi nói: "Hơn nữa, hình như cha mẹ của em đã từng gặp phải chuyện như thế này. Họ đã lấy được thứ có thể đảm bảo an toàn cho nhà máy rượu."
"Nhưng em không biết liệu sự bất thường trong nhà máy rượu, có liên quan đến những gì cha mẹ tôi gặp phải hay không."
"Trước tiên, hãy nói về những gì đã xảy ra với cô, và về người vô hình kia."
"Được, anh Đỗ Duy..."
……
"Vậy hãy bắt đầu từ thứ Bảy tuần trước. Chất lượng giấc ngủ của em không được tốt lắm, vì vậy mỗi tối, em đều uống chút rượu trước khi đi ngủ."
"Vào buổi tối, bởi vì trời mưa to, mặc dù đã uống rượu, nhưng tiếng mưa quá ồn khiến em không tài nào ngủ được..."
"Nửa đêm mưa rơi rất nhiều, lúc đó em rất mệt, nên đã sớm chìm vào giấc mộng."
"Hình như em đã gặp phải ác mộng..."
Khi Victor nói điều này, vẻ mặt của cô ấy hơi rối rắm. Dường như cô ấy đang cố gắng nhớ lại, nhưng lại không thể nhớ chi tiết về giấc mơ của mình.
Vì vậy, cô ấy chỉ đành thở dài: "Em không thể nhớ giấc mơ của mình như thế nào, nhưng em nhớ mình đã thức dậy như thế nào."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Mời em tiếp tục nói."
Victor trả lời: "Em bị đánh thức bởi một âm thanh bén nhọn, chói tai. Nghe như thể thứ gì đó đang dùng dao cào vào bề mặt kim loại."
"Lúc đó em rất tức giận, vì chồng cũ cũng vì ngáy quá to, nên đã bị em bỏ."
"Em tìm kiếm theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy rằng nó phát ra từ sau tấm rèm, chính là ban công..."
"Em mở rèm cửa, bên ngoài trời vẫn còn tối, mưa vẫn rơi..."
"Sau đó, em nhìn thấy 5 vết xước sắc nhọn xuất hiện trên cửa kính ban công. Dưới cái nhìn của em, các vết xước đi từ trên xuống dưới, đến tận chân tường."
"Anh Đỗ Duy, anh cho rằng đây là ác linh sao?"