Dịch: Minachan
Biên: Hoàng Hi Bình***
Rầm ……
Cơ thể của Alexis rớt mạnh xuống sàn.
Đôi mắt của cô nhắm chặt, gương mặt xinh đẹp dường như méo xệch vì đau đớn, đôi chân gập lại chuyển sang tư thế nằm nghiêng.
Đỗ Duy thở ra một hơi, đi đến cạnh cô, thu con dao găm thánh giá màu bạc vào trong vỏ, nhét vào túi quần.
Ở sau lưng, chiếc đồng hồ cổ kỳ lạ đã được hắn bọc kỹ trong tấm vải liệm, mọi sự biến hóa kỳ lạ trong nhà cũng đã biến mất.
Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
……
Alexis khó nhọc mở mắt ra, cơn đau đớn bất chợt truyền tới từ trên đầu và lưng của cô.
Alexis nhăn nhó ứ một tiếng, lắc lắc đầu và đứng lên khỏi sofa.
Đối diện với cô, Đỗ Duy với vẻ mặt lạnh lùng đang ngắm nghía một chiếc nhẫn có khắc chữ: Val?
"Em đã ngủ hơn một tiếng rồi đó, Alexis."
"Lâu... lâu vậy sao?"
Alexis xoa xoa bả vai của mình, cô luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó đã xảy ra sau khi mình ngủ quên.
"Em xin lỗi, bắt anh phải đợi lâu như thế."
"Không sao."
Đỗ Duy cười với cô, cất chiếc nhẫn vào trong túi và nói: "Trước hết xin chúc mừng em, bệnh tình của em đã được cải thiện. Trong thời gian tới chỉ cần em uống thuốc đúng liều là được”.
"Em sẽ uống thuốc đúng liều, nhưng anh có chắc trong khi em ngủ say, anh thực sự không làm gì em cả sao?"
Alexis cảm thấy toàn thân cực kỳ đau nhức, nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đỗ Duy đành nói: "Yên tâm, anh thật sự không làm gì em cả."
"Dạ……"
Alexis hơi thất vọng, sau đó cô nhìn thấy ở bên cạnh Đỗ Duy có một thứ được bọc bằng vải lanh màu nâu, trông rất quen thuộc.
"Đây là cái gì?"
Alexis cảm thấy khó hiểu, cô nhớ lúc Đỗ Duy đến hình như hắn không mang theo gì ngoại trừ hồ sơ bệnh án.
Đỗ Duy im lặng một lúc rồi nói: "Đây là chiếc đồng hồ cổ của em."
“Hả?” Alexis trong mắt đầy kinh ngạc, cô hỏi: “Là sao ạ? Anh thích chiếc đồng hồ cổ này à?”
Đỗ Duy cứng ngắc nói: "Đúng thế, anh muốn mua nó."
Ánh mắt của Alexis càng thêm kinh ngạc, cô thận trọng hỏi: "Đây là chiếc đồng hồ cổ từ giữa thế kỷ 18. Anh định mua à? Anh biết giá của nó không?"
Đỗ Duy:...
Giữa thế kỷ 18?
Nghe có vẻ không rẻ...
"Cái này giá bao nhiêu?"
Hắn nhìn vào mắt Alexis, cảm thấy rất bất lực.
Dĩ nhiên là hắn có đủ thời gian để chôm chiếc đồng hồ cổ khác thường này, nhưng việc này nhất định sẽ gây ra nhiều rắc rối.
Hơn nữa, dù có nói với Alexis rằng ảo giác của cô ấy là do chiếc đồng hồ cổ này gây ra, cũng rất khó tin và chỉ tạo thêm nhiều rắc rối hơn.
Suy cho cùng, trong mắt đại đa số người, đây là thế giới của khoa học. Ác linh gì đó chỉ là những truyền thuyết cổ xưa, những câu chữ trong tiểu thuyết và những hình ảnh trong phim điện ảnh.
Nhưng nếu hắn bỏ tiền ra để mua...
Mặc dù hắn cũng có tiền, nhưng so với người phụ nữ giàu có như Alexis, đó là cách biệt giữa trung nông và địa chủ.
Không nói đến thứ khác, chỉ một món đồ nội thất trong nhà của Alexis thôi cũng đủ để mua cả cái phòng khám tư vấn của hắn.
Alexis không biết suy nghĩ của Đỗ Duy, cô cười dịu dàng: "Không đắt đâu. Em đã mua nó cùng với mấy món đồ cổ khác trong một buổi đấu giá, lúc đầu em định tặng nó cho cha em. Sau đó, em thấy chiếc đồng hồ cổ này khá thú vị nên em đã giữ lại. Em không nhớ giá chính xác, chắc chỉ khoảng 800.000 đô thôi."
Thật ra Alexis vẫn nhớ giá chính xác của chiếc đồng hồ cổ là 1,8 triệu đô. Nhưng cô cảm thấy nếu nói cho Đỗ Duy biết giá chính xác sẽ khiến hắn sợ hãi.
Có một câu rất hay, chênh lệch giàu nghèo không nằm ở tài chính, mà nằm ở giá trị quan của đôi bên.
Cô không muốn Đỗ Duy cảm thấy hoàn cảnh sống của hai người quá khác biệt, từ đó tạo ra ngăn cách giữa đôi bên nên cố tình giảm bớt 1 triệu đô.
Đỗ Duy cũng không biết ý tốt của Alexis, khi nghe mức giá 800.000 đô, hắn lập tức chết lặng.
Tỷ giá giữa các đồng tiền trên thế giới về cơ bản không có nhiều thay đổi.
800.000 đô mà hối đoái ra nhân dân tệ, nó sẽ được nhân lên gấp 6-7 lần.
Ok…… Đây là một số tiền rất lớn.
Đỗ Duy rất muốn nói:
Thôi anh không mua nữa, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, chỉ có thể cắn răng nói: "Em có thể cho anh nợ không?"
"Phụt..."
Alexis bật cười, tinh nghịch nhìn Đỗ Duy: "Giờ nó cũng hỏng rồi, kỹ thuật sửa chữa đã mất. Giá trị không còn cao như em đã nói, chắc chỉ khoảng 200.000 đô, nếu anh muốn mua, em có thể bán rẻ cho anh."
Nói xong, cô nghiêng người về phía trước, đến gần Đỗ Duy, chân thành nói: "Thật ra, chỉ cần anh muốn, em có thể tặng nó cho anh."
Đỗ Duy nghe thế, sao có thể không hiểu ý của Alexis, hắn cười khổ đưa tay xoa xoa trán.
"Giờ anh sẽ chuyển tiền ngay cho em."
Khi Alexis nghe câu này, chút dịu dàng từ sâu trong trái tim chợt hiện lên trong đôi mắt cô.
Cô nghĩ rằng mình đang yêu.
……
16:34, buổi chiều.
Mưa nặng hạt hơn, bầu trời cũng càng thêm âm u.
Đỗ Duy lái chiếc Subaru Impreza của hắn trên đường.
Ở bên ghế lái phụ, chiếc đồng hồ cổ bọc trong tấm vải liệm đã được thắt dây an toàn cẩn thận.
Sau khi mua chiếc đồng hồ cổ từ Alexis, Đỗ Duy cảm thấy rất vui.
Hắn luôn là con người lý trí, tuyệt không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến bản thân, nhưng lần này hắn đã nợ cô rất nhiều.
Tuy hắn cũng đã giải quyết được rắc rối của Alexis.
Nhưng…...
Khi hắn kiểm tra giá của chiếc đồng hồ cổ này, thì chỉ tìm thấy một kỷ lục đấu giá cho một chiếc đồng hồ cổ được sản xuất vào cuối thế kỷ 18, trông còn cũ nát hơn, với giá lên đến 1,3 triệu đô.
Vậy mà Alexis đã bán nó cho Đỗ Duy với giá 200.000 đô.
Để trả cho ân tình này, thứ ba tới, tức là ngày mốt, hắn hứa sẽ ở bên Alexis trọn một ngày.
Đỗ Duy khẽ thở dài, liếc nhìn gương mặt của mình trong gương chiếu hậu.
Lạnh lùng, hờ hững, cứ như thể hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Nhưng hắn thực sự rất đẹp trai...
……
Ngay tại thời điểm này.
Ở xung quanh phòng khám tư vấn tâm lý, vành đai phân cách đã được dựng lên.
Rất nhiều người qua đường đã nán lại quan sát, phóng viên cũng tới.
Không ít cảnh sát ở Bắc Brook đã có mặt tại đây để duy trì trật tự. Nếu không, đám phóng viên và dân chúng to gan này không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Tung ảnh lên mạng?
Điều đó chắc chắn sẽ gây hỗn loạn.
"F*ck!"
Cảnh sát Tom ném tàn thuốc xuống đất, dập tắt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
"Chết tiệt, những án mạng đẫm máu gặp phải trong 2 ngày qua, còn nhiều hơn số lần mình đến khu đèn đỏ suốt 1 tháng."
Lúc này, anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc Subaru Impreza mới tinh đỗ ở bên kia đường, sắc mặt đột nhiên tối sầm, vội bước tới gần.
"Này, bác sĩ Đỗ Duy, tôi đã kêu người thông báo cho anh, nhưng điện thoại của anh không liên lạc được. Nếu anh không quay lại, e rằng tôi sẽ phải phát lệnh truy nã anh."
Đỗ Duy vừa mở cửa bước xuống xe, những điều nghe được khiến hắn nhíu mày.
"Ý anh là sao?"
Tom quay đầu lại và ra hiệu cho hắn nhìn vào ngôi nhà sau vành đai phân cách: "Có 2 tin rất xấu. Một là hàng xóm của anh, cô Roy đã chết tại nhà riêng. Hai là trước khi cô Roy chết, có người nhìn thấy cô ấy đã đứng trước cửa nhà anh. Giờ anh phải đi theo tôi."
Đỗ Duy cau mày: "Cô ấy chết rồi?"
Tom nhìn chằm chằm vào mắt hắn và nói: "Tôi phải thừa nhận, thật kỳ diệu khi anh làm hàng xóm với loại người đó mà vẫn còn sống đến tận bây giờ."
Khi nói về vấn đề này, anh nghiêng người nhìn kỹ vào mắt Đỗ Duy: "Roy là tín đồ của tà giáo. Chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều vết máu trong nhà cô ta, cũng như một số biểu tượng và nghi thức đặc biệt. Anh biết đấy, đầu óc của loại người này đầy nước và tôi không chắc bạn bè của cô ta sẽ không có những suy nghĩ cực đoan, như giết anh chẳng hạn."