Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 19

Dịch: Hoàng Hi Bình

Sau khi nghe Cha Tony nói, Đỗ Duy rơi vào trầm mặc.

Hắn có chút kháng cự với đề nghị này, đồng thời vẫn đang suy nghĩ.

Bất cứ ai hoặc vật gì tiếp xúc với ác linh, đều đại diện cho rắc rối và nguy hiểm.

Dù hắn đã giải quyết được rắc rối của Alexis, nhưng điều đó không có nghĩa hắn có kinh nghiệm xử lý ác linh.

So với Người Đuổi Quỷ chuyên nghiệp, hắn chỉ là dân amateur, cũng chả muốn bản thân trở thành pro.

Sau một lúc lâu, Đỗ Duy đứng dậy, nhìn vào mắt của Cha Tony, lạnh lùng hỏi: "Con có thể hiểu đó là một giao dịch không? Con sẽ điều tra chiếc xe buýt này, kiềm chế hành động của nó, sau đó Cha sẽ cho con biết thông tin con muốn?"

"Đúng vậy, Đỗ Duy."

Cha Tony cũng đứng lên, và nói với giọng chân thành: "Chắc con cũng đã đoán ra thân phận của Cha, hiện giờ bên phía giáo hội mãi không chịu cử Người Đuổi Quỷ đến. Khu Bắc Brook và các khu vực khác của New York, đều đang liên tiếp phát sinh sự kiện quỷ quái, Cha rất cần giúp đỡ."

Đỗ Duy bật cười: "Cho nên Cha nghĩ con có thể giúp được Cha?"

Cha Tony gật đầu nói: "Đúng vậy, Đỗ Duy, con là bác sĩ tâm lý rất chuyên nghiệp. Trong số những người bị ác linh ám mà Cha đã gặp, con là người bình tĩnh và lý trí nhất. Nếu không phải Cha biết trường hợp của con, thậm chí Cha không nghĩ con có liên quan tới ác linh."

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Nhưng nỗ lực của của con chưa được đền đáp xứng đáp, thành ý của Cha không đủ."

Chỉ cho hắn biết phương pháp kiềm chế thứ đã giết chết 6 Người Đuổi Quỷ phụ trách ở New York, nhưng biết điều đó thì được ích lợi gì?

New York hiện giờ không có Người Đuổi Quỷ, chẳng lẽ hắn phải tự đi?

Đùa gì thế!

Hắn là bác sĩ tâm lý, nhưng hắn không ngu!

Cha Tony cắn răng nói: "Cha có thể cung cấp cho con vật phẩm của Người Đuổi Quỷ, tốt hơn những thứ từng bán cho con."

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Giờ con rất nghèo."

"Miễn phí."

"Thứ đó có ích gì?"

Đỗ Duy hơi động tâm, nhưng vẫn chưa đồng ý ngay.

"Vấn đề này..."

Cha Tony im lặng trong một phút, giọng ông trầm hơn một chút: "Hãy nói thế này, nước thánh mà lần trước cha đưa cho con đã được hoà với nước lã, tấm vải liệm là hàng thải."

Trong phút chốc, Đỗ Duy sầm mặt lại: "Con dao găm thánh giá màu bạc thì sao?"

Cha Tony lúng túng nói: "Nó có thể dùng để tự vệ, không phải sao?"

Nghe vậy, Đỗ Duy một tay xoa trán, một tay rút khẩu súng lục trong túi ra.

Họng súng nhắm thẳng vào Cha Tony.

"Nếu muốn tự vệ, súng càng hữu dụng hơn, đúng không? Cha Tony!!!"

Khi nói đến hai chữ: Cha Tony, Đỗ Duy nghiến răng gằn từng chữ.

Cha Tony vô cùng hoảng sợ, vội giơ hai tay lên nói: "Oh no, Đỗ Duy, con đừng nóng, nó thật sự từng gây ra tổn thương cho ác linh, đây chỉ là một sơ suất. Với lại, mấy thứ Cha cung cấp đợt sau cũng hữu ích mà, không phải sao?"

Đỗ Duy cười khẩy: "Sao Cha biết?"

Cha Tony nói: "Bởi vì Quỷ Nhãn trên cơ thể của con càng ngày càng mạnh. Chỉ có một khả năng, trong thời gian này, con đã tiếp xúc trực diện với ác linh."

Đỗ Duy lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Đưa cho con thứ con cần, con muốn thứ tốt nhất."

Cha Tony thở phào nhẹ nhõm: "Đương nhiên, Cha cũng sẽ gửi tư liệu của giáo hội về Quỷ Nhãn vào email của con."

...

13:01, Chiều thứ hai, ngày 18 tháng 5.

Đỗ Duy đỗ xe ở bãi đậu xe đối diện phòng khám tư vấn, lấy một cái túi từ ghế phụ lái, đeo ở sau lưng rồi khóa cửa xe lại.

Lúc đi đến trước cửa nhà mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn nhà hàng xóm, Roy.

Mỗi cửa sổ và cửa ra vào đều dán đầy giấy niêm phong.

Dải băng phân cách vẫn chưa được tháo ra.

Nhưng cũng chỉ đành vậy, hôm qua khi cảnh sát Tom rời đi, anh ta từng nói loại án mạng kỳ lạ này, chỉ có thể được niêm phong dưới dạng một tập tin, cuối cùng bị bỏ mặc không ai thèm quản.

Tất nhiên, cuộc điều tra chắc chắn sẽ tiếp tục trong một thời gian nữa. Vì vậy trước khi sự việc kết thúc, Đỗ Duy có thể nhận được lệnh triệu tập từ cảnh sát bất cứ lúc nào.

Đỗ Duy dừng bước, đứng trước cửa suy nghĩ. Rồi hắn vất bao thuốc lá đã nhờ Roy mua dùm ở trong túi quần vào thùng rác, sau đó mở cửa bước vào nhà mình.

Bên trong nhà vẫn y nguyên như hồi sáng.

Chỉ có chiếc đồng hồ cổ treo trên tường vẫn đang chầm chậm quay với 3 chiếc kim chồng lên nhau.

Đỗ Duy đặt ba lô xuống sô pha, mở tủ lạnh lấy đồ ăn và nước uống.

Hai ngày nay, hắn chả ăn được mấy, tiếp theo đây sắp phải đối mặt với một chiếc xe buýt kỳ lạ. Nếu không duy trì trạng thái cơ thể tốt, rất có thể sẽ gặp phải một số tình huống cực kỳ rắc rối. Dù Cha Tony đã cho hắn vài món đồ để thoát thân, những cũng không đủ để đảm bảo an toàn.

Ngồi trên sô pha, Đỗ Duy uống một hớp nước ấm sau khi ăn xong, sau đó mở ba lô lấy quyển sổ bệnh án ra.

Lật sang trang bệnh án của riêng hắn.

[Tên: Đỗ Duy][Tuổi: 25]

[Giới tính: Nam]

[Nghề nghiệp: Bác sỹ tâm lý]

[Bệnh tình: Nghi ngờ có hai ác linh xuất hiện trong nhà, đã gặp phải sự kiện linh di không thể nào giải thích được]

[Thuốc điều trị: Tạm thời chưa có][Đề xuất: Tạm thời chưa có]


Ở phía dưới, hắn ghi chú thông tin:

[Tình trạng hiện tại: Quỷ Nhãn ngày càng mạnh, bị nguyền rủa quấn thân, cực kỳ nguy hiểm][Giải pháp: Kiềm chế và cân bằng sức mạnh của các ác linh và chờ đợi sự xuất hiện của Người Đuổi Quỷ][Cách xử lý: Điều tra tin tức của một chiếc xe buýt vô danh và kiềm chế hành động của nó]

...

Sau khi viết xong, Đỗ Duy cất những sổ bệnh án vào tủ. Theo lời cha Tony, hắn cần phải lên chiếc xe buýt kia. Đến lúc đó ngoài những thứ trong ba lô và smartphone ra, không mang theo bất cứ thứ gì khác. Vì điều đó sẽ chỉ gây rắc rối.

14:20 chiều.

Đỗ Duy nhận được một tin nhắn từ Alexis, nội dung là: nhắc nhở hắn phải thực hiện lời hứa vào ngày mai. Trong tin nhắn, người đẹp cũng tinh nghịch sử dụng thuật ngữ hẹn hò.

Sau khi trả lời, Đỗ Duy đặt smartphone xuống và bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo.

Khi đối mặt với một vấn đề khó, hắn thường suy nghĩ xem những biến cố nào có thể xảy đến, sau đó phân tích kế hoạch và tìm ra giải pháp.

Trước đây, khi mới ra trường, hắn từng làm việc trong một cơ sở y tế. Chỉ mất nửa năm là có thể leo lên chức phó giám đốc, nguyên nhân chính là do cách làm việc này.

...

Đến chiều tối, mưa đã ngớt.

Nhưng trời vẫn đầy mây đen, rõ ràng đang ủ dông.

Thỉnh thoảng sấm chớp xẹt ngang bầu trời, có một thứ cảm giác bức bí vô hình khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Đỗ Duy cầm ô, đứng trên một con phố đổ nát, ở bên cạnh là một tấm biển Trạm xe buýt đã bỏ hoang.

[Những hiện tượng kỳ lạ do vật phẩm và sự vật gây ra được gọi chung là sự kiện ác linh. Hầu hết chúng không nguy hiểm bằng ác linh, nhưng vẫn hại chết rất nhiều người]

[Những người bị tà ma ăn mòn, tiến vào giai đoạn Quỷ Nhãn thường có khả năng nhìn thấy những thứ này bằng trực giác. Thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy được]

Đây là những thông tin nội bộ về sự ăn mòn của ác linh, mà Cha Tony có được từ giáo hội.

Đỗ Duy vừa suy nghĩ, vừa châm cho mình một điếu thuốc.

Hắn chậm rãi rít thuốc, từ từ nhả ra khói thuốc hình chữ O.

Dưới đất, tàn thuốc bị nước mưa cuốn trôi.

Đến 20h, Đỗ Duy lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ to bằng lòng bàn tay.

Kiểu dáng cũ kỹ và đầy vết nứt, nếu ném xuống đất chắc cũng không ai thèm nhặt.

Nhưng nó đã từng là môi giới cho sự tồn tại của các ác linh. Sau đó những Người Đuổi Quỷ của giáo hội đã tiêu diệt ác linh trong gương, giờ nó tương đối vô hại.

Đưa chiếc gương đến trước mặt, khuôn mặt của Đỗ Duy được phản chiếu trong tấm gương nứt nẻ, phản chiếu hàng chục khuôn mặt lớn nhỏ.

Điều kỳ lạ là khuôn mặt nào cũng nở nụ cười nhạt.

Đỗ Duy ở ngoài gương sắc mặt bình tĩnh, sau đó trong lỗ tai vang lên tiếng rít ong ong chói tai, trái tim đột nhiên nhói đau một cái.

Cất chiếc gương đi, Đỗ Duy nhả ra một làn khói. Giờ hắn đã có thể chịu được cơn đau khi Quỷ Nhãn xuất hiện.

Lúc này, dưới màn đêm, trong cơn mưa đột nhiên xuất hai ngọn đèn chiếu về phía hắn, càng ngày càng gần.

Một chiếc xe buýt bề ngoài cũ kỹ chậm rãi đỗ lại trước mặt của Đỗ Duy.

Két két két...

Cửa trước của xe buýt mở ra, nhưng cửa sau vẫn đóng kín, như thể sẽ không có ai xuống.

Đỗ Duy liếc nhìn vào vị trí của tài xế, nhưng chỉ có thể nhìn thấy phần lưng. Bởi vì chiếc xe buýt kiểu cũ này có cửa kính cách ly đặc biệt, để tránh cho tài xế gặp nguy hiểm.

Vứt tàn thuốc xuống đất.

Đỗ Duy đeo túi xách, xếp ô rồi bước lên xe.
Bình Luận (0)
Comment