Dịch: Hoàng Hi Bình +An Lang
Biên: Hoàng Hi Bình***
Ngày 2 tháng 6.
Mưa ở thành phố New York vẫn chưa ngớt, theo dự báo thời tiết đợt mưa sẽ kéo dài trong khoảng một tuần. Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Đỗ Duy. Vì ngày mai hắn sẽ đến Thành phố Yard “công tác” một chuyến.
Sau khi đồng ý với yêu cầu của giáo hội, Cha Tony cũng ngỏ ý, một giám mục của giáo hội sẽ giúp hắn điều tra tung tích của ác linh liên quan đến gương.
Do đó, đây có thể coi là một giao dịch.
Theo Cha Tony, hiện tại có 2 sự kiện ác linh ở Yard, một trong số đó dường như bắt nguồn từ một truyền thuyết đồng dao kinh dị, có tên là Mary Shaw.
Cái còn lại có vẻ liên quan đến chuyện đã xảy ra ở Essegrin, đó là rắc rối bởi do những ác linh do giáo phái Vidar tạo ra.
2 thành phố ở cạnh nhau, thời gian đi về không quá nửa tiếng.
Nếu Đỗ Duy cần hỗ trợ, thì người đang phụ trách giải quyết các vấn đề ở Essegrin là Slivika và Jon sẽ hỗ trợ hắn.
Sáng sớm, ở nhà của Alexis.
Trong phòng ngủ, Đỗ Duy đã mặc xong quần áo, vừa cài cúc áo vừa nhìn Alexis đang hai tay bó gối ngồi trên giường.
Hắn có chút chẳng biết làm sao.
Hôm qua, sau khi kể với bạn gái mình sẽ đến Thành phố Yard công tác một chuyến, cô ấy đã rất khó chịu.
“Anh phải đi.”
Đỗ Duy thận trọng nói, quan sát biểu hiện của bạn gái.
Bên kia dỗi hứ một tiếng, quay đầu ngó lơ.
Thấy vậy, Đỗ Duy thấy hơi ngượng.
Hắn vội vàng ngồi xuống cạnh Alexis, ôm cô vào lòng.
Cơ thể của Alexis căng cứng, bất đắc dĩ nói: "Em mới về được 2 ngày, thì anh lại phải tới Yard để giải quyết sự kiện ác linh. Em rất không vui..."
Đỗ Duy nhẹ nhàng hôn má của Alexis: “Chỉ là đi công tác thôi. Chỉ cần xử lý xong chuyện này, anh sẽ lập tức trở về bên em.”
Alexis bực bội nói: “Nhưng làm sao em biết được anh sẽ xử lý xong việc này trong bao lâu? Lỡ như phải mất mười ngày, nửa tháng thì sao? Anh không cho em đi cùng, em nhớ anh thì biết làm sao?”
Thật ra, cô không định ngăn cản Đỗ Duy tới Thành phố Yard, cũng không muốn cãi nhau với Đỗ Duy, cô chỉ đơn giản là cảm thấy không nỡ, và lo lắng.
Cô biết một chút về chuyện giữa Người Đuổi Qủy và ác linh. Kẻ trước luôn ở thế yếu, chết và bị thương là điều không thể tránh khỏi. Nói trắng ra là vì quan tâm quá nhiều, nên lo lắng cho sự an toàn của người yêu.
Khi Đỗ Duy nghe xong lời nói của bạn gái, hắn đương nhiên hiểu ý của cô.
Vì vậy, dù với tính cách lạnh lùng của mình, anh cũng không thể không nói: “Ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em.”
Alexis tức giận nhéo hắn một cái: “Điều em muốn là gọi điện sao?”
Đỗ Duy lúng túng nói: "Nhưng lúc đó anh chỉ có thể gọi điện cho em."
Alexis hứ hứ hờn dỗi: "Thà anh gọi video call, em còn dễ chịu một chút, chứ ở đó mà gọi điện? Sao anh không gọi cho sĩ quan Tom hay Cha Tony? Em là bạn gái của anh đó!”
Đỗ Duy vội vàng nói: “Được rồi, anh nhất định sẽ gọi video cho em để báo bình an.”
Alexis trừng mắt nhìn hắn, miệng hé mở, vô cùng tức giận.
Cô xua tay nói: "Quên đi, anh đi đi, đừng gọi điện cho em, cả video call cũng không cần, em không muốn nhìn thấy anh chút nào."
Tất nhiên Đỗ Duy không thể cứ vậy mà đi, hắn ôm lấy Alexis, dịu dàng thủ thỉ vào tai cô: "Thật ra cũng không lâu lắm đâu. Chuyện bên đó dù có chút rắc rối, nhưng đối với anh thì cũng chẳng khó gì.”
Alexis cau mày: “Anh không nói dối em đó chứ?”
Đỗ Duy lắc đầu và nói: “Anh chưa bao giờ nói dối em cả.”
Alexis chế nhạo: “Anh thực sự chưa từng nói dối em, nhưng anh hay giấu em chuyện gì đó.”
Nếu không phải từ chuyện lần trước ở Nhà máy rượu Goliath Winery, cô vẫn không biết bạn trai mình đang làm gì.
“Anh hãy cho em biết, mất bao lâu anh mới có thể trở về?”
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: “2 ngày.”
Yard cách New York không xa, là giữa New York và Essegrin. Đây là 1 thành phố khá nghèo nàn, có phần giống với thị trấn nhỏ hẻo lánh hơn.
Đi đi về về, cũng chả mất mấy thời gian.
Vì vậy Đỗ Duy lại nói thêm một câu: “Ngày mai anh sẽ đúng giờ xuất phát đến Thành phố Yard.”
Alexis ứ một tiếng, bất lực nói: “Vậy thì hôm nay anh phải ở lại với em.”
Đỗ Duy sửng sốt lắc đầu: "Không, anh có việc khác phải làm hôm nay.""
Alexis rất khó hiểu: “Sao anh lắm việc thế?"
Đỗ Duy trả lời: "New York cũng có sự kiện ác linh, một số khu vực quá rắc rối chỉ có thể bị phong tỏa, kể cả anh cũng không thể giải quyết, cho nên anh phải xác định những nơi đó có an toàn hay không đã."
Hắn đang đề cập đến Ngôi nhà kinh dị ở quận Manhattan, và toà biệt thự ở trung tâm thành phố.
Cả 2 nơi đều đầy rẫy ác linh, đều đã bị phong tỏa. Toà biệt thự thì nếu không có ai tiến vào trong đó, ác linh nhập xác của bà Mina không tự chạy ra ngoài thì vẫn ổn, nhưng Ngôi nhà kinh dị thì khác.
9 ngày trước hắn bước vào Ngôi nhà kinh dị, còn có thể từ trong đó sống sót trở ra, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Nếu giờ để hắn vào lại trong đó, tình hình cũng sẽ không tốt hơn trước bao nhiêu, bởi vì nơi này hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài. Ngôi nhà kinh dị đương nhiên đáng sợ, nhưng ác linh trong Ngôi nhà kinh dị lại thích giết người. Khi hắn rời khỏi đó, Đỗ Duy phát hiện đã có một thứ vô cùng kinh khủng không thể xác định cụ thể là gì, đã rời khỏi Ngôi nhà kinh dị ngay trước mặt của hắn.
Nhưng cho đến giờ, hắn vẫn không biết đó là ác linh hay thứ gì khác.
Ngoài ra, về chủ nhân của Ngôi nhà kinh dị...
Sĩ quan Tom cũng tra ra được tin tức của người này, cứ như kẻ đó chỉ tồn tại trong miệng người khác, nhưng thật ra không hề có trên đời.
Vì vậy, trước khi rời khỏi New York, Đỗ Duy phải đảm bảo rằng sẽ không có sự kiện ác linh nào sẽ xảy ra ở New York, nếu không hắn sẽ rất bất an.
...
11 giờ trưa.
Sau khi Đỗ Duy dành cả buổi sáng tập thể dục trên giường với Alexis. Hắn bèn lái xe đến trung tâm Quận Bắc Brook.
Khi lái xe đến một con phố bị phong toả, hắn lập tức bị 2 nhân viên cảnh sát ngăn lại.
Đối phương mặc áo mưa, hét lên: “Chào anh, xin anh dừng xe lại, nơi này đã bị phong tỏa, người không phận sự, không được đến gần.”
Đỗ Duy kéo cửa kính xe xuống, liếc mắt nhìn người kia rồi nói: “Tôi là Đỗ Duy, các cậu là cấp dưới của Sĩ quan Tom?"
2 nhân viên nhìn hắn nghi ngờ, rồi bước lên phía trước hỏi: “Bác sĩ Đỗ Duy? Chúng tôi đã từng về anh, nhưng nơi này thật sự không an toàn. Anh nên đi đường vòng."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Cứ yên tâm, tôi biết rõ tình huống ở đây hơn cậu nhiều, tôi chỉ muốn xác định rằng toà biệt thự này có an toàn hay không, tôi sẽ không đi vào đó."
Người bên kia do dự, rồi nói: “Xin chờ một chút, tôi phải gọi cho sếp và xin chỉ thị.”
Nói xong, cậu ta đi đến một góc, và gọi điện.
Trong khi Đỗ Duy nhìn ngôi biệt thự 2 tầng rưỡi đứng lẻ loi trong màn mưa, hắn đã tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Ngay tức khắc, hắn cảm thấy một sự u ám khó tả.
Cả toà biệt thự như tách biệt với thực tại, mờ mịt và tăm tối.
Bên trong biệt thự, có một ác ý mạnh mẽ đang tồn tại.
Chắc chắn, ác linh trong biệt thự vẫn còn nhớ Đỗ Duy như in...