Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: rivulet***
Sau khi rời khỏi nhà thờ.
Đỗ Duy quấn cây dao găm thánh giá bằng bạc vào một miếng vải trắng rồi cất kỹ trong người, lái chiếc Subaru Impreza mới mua về nhà.
Tới nơi, gửi xe ở bãi giữ xe bên đường đối diện phòng khám tư vấn tâm lý.
Hắn không vội xuống xe, mà châm một điếu thuốc, từ từ hút.
Bình thường Đỗ Duy không bao giờ hút thuốc trong xe, nhưng hôm nay thì khác.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn xuyên qua cửa kính xe, rơi vào con phố đối diện phòng khám tư vấn tâm lý, hắn nhớ lại lời khuyên của cha Tony trước khi tiễn mình rời đi.
"Ban đầu ác linh chỉ xuất hiện vào ban đêm, cho nên cơ bản ban ngày là an toàn, nhưng cũng không chính xác."
"Đừng mơ tưởng tránh khỏi nó bằng cách dọn nhà đi nơi khác, cách này vô dụng. "
"Tiếp xúc với ác linh càng lâu, con sẽ càng dễ dàng nhìn thấy nó, nhất định phải giữ bình tĩnh."
...
Nhả một vòng khói thuốc, sau đó hít sâu một hơi.
Đỗ Duy dập tắt tàn thuốc, những chuyện đã trải qua suốt từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, tất cả lướt qua trong đầu như một bộ phim.
"Lẽ ra mình không nên lên chiếc máy bay đó!"
Đỗ Duy hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Là một bác sỹ tâm lý, luôn phải điều chỉnh tâm lý của mình mọi lúc để có thể tránh mắc sai lầm.
Lúc này.
Một người đàn ông trung niên da trắng, tóc vàng mặc đồng phục cảnh sát bước tới gõ vào cửa kính xe.
Anh ấy nở một nụ cười trên môi, một ánh mắt thân thiện.
"Xin chào, anh có phải là bác sỹ Đỗ Duy đúng không ạ?"
Đỗ Duy nhấn nút hạ cửa kính xe xuống, nhìn viên cảnh sát ngoài cửa kính xe, không hiểu hỏi: "Chào anh, tôi là Đỗ Duy, xin hỏi có chuyện gì không? "
Đối phương nhún vai, nói: "Như anh thấy đó, tôi là Tom, cảnh sát phụ trách an ninh khu vực gần đây. Tôi muốn hỏi anh vài câu về cô Elsa, có tiện ngồi xuống nói chuyện không?"
Đỗ Duy ngẩn ra, chuyện về Elsa?
"Vào xe nói đi."
"Được."
Tom thản nhiên cười, sau đó bước tới, mở cửa xe, đặt mông ngồi xuống.
"Wow, chiếc xe này của anh ngon đó, mới mua sao?"
Vừa vào xe, Tom lập tức chủ động bắt chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm Đỗ Duy, quan sát từng cử động của hắn.
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Subaru Impreza thế hệ thứ hai vừa niêm yết, dung tích 2,5T, dẫn động bốn bánh, giá 19.600 USD, mua thứ sáu tuần trước, tại đại lý xe của hãng Subaru ở trung tâm thành phố. Nhưng tôi nghĩ anh muốn biết chuyện về Elsa hơn, đúng không?"
"A ha ha... " Tom cười ngượng, sau đó nói: "Nếu anh khăng khăng như vậy, vậy chúng ta hãy nói về cô Elsa."
Vừa nói, Tom vừa lấy trong túi ra thẻ cảnh sát New York, cùng với một bức ảnh của Elsa đưa cho Đỗ Duy.
"6:08 tối ngày 15 tháng 5, cô Elsa đến phòng khám tư vấn tâm lý của anh, ở bên trong khoảng một tiếng. Trong khoảng thời gian này, hai người có phát sinh hành vi tiếp xúc thân mật, hoặc là làm chuyện gì khác không?"
Đỗ Duy cầm bức ảnh, nhìn vào Elsa trong ảnh, sau đó xác nhận thân phận của Tom, ngẩng đầu nhìn anh ta, không trả lời câu hỏi này, mà nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Anh thừa biết mối quan hệ giữa tôi và Elsa là mối quan hệ đơn thuần giữa bác sỹ và bệnh nhân. Nhưng do anh muốn tiếp cận tôi để tìm hiểu một số thông tin gì đó nên mới lấy chuyện này làm cái cớ?""
Tom thu hồi nụ cười trên mặt, gật đầu nói: "Cho nên tôi không thích tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, bởi vì nó khiến tôi cảm thấy trong mắt những người như anh, như thể tôi không mặc quần áo, không có chút riêng tư nào."
Đỗ Duy từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: "Hôm qua sau khi cô Elsa đến phòng khám, tâm trạng rất không ổn định, cho nên tôi đã khuyên giải cô ấy 10 phút, sau đó cô ấy kể cho tôi nghe những chuyện bản thân đã trải qua và một số suy nghĩ của mình. Rồi tôi chẩn đoán bệnh của cô ấy, nhưng cổ không chấp nhận chẩn đoán của tôi."
Nói xong, Đỗ Duy hỏi lại: "À, Tom tiên sinh, nếu như tôi đoán không lầm, chắc cô Elsa đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại ẩn ý tôi đã đã biết hết mọi chuyện.
Tom gật đầu: "Cô ấy đã chết, khoảng 10:20 tối hôm qua, à... chết rất kỳ quái."
Lúc này, biểu hiện của Tom trở nên hơi lạ, như thể anh đang kiềm chế một cơn nôn mửa nào đó.
Đỗ Duy thấy vậy, trầm ngâm nói: "Chắc cổ chết rất thảm? Hơn nữa các anh đã loại bỏ khả năng bị sát hại?"
"Đúng vậy, bác sỹ Đỗ Duy. Qua camera giám sát, chúng ta phát hiện khi cô ấy rời khỏi căn nhà thuê của anh, cánh cửa đột nhiên đóng lại một cách kỳ lạ, kẹp đứt đầu của cô ấy, vô cùng... vô cùng... "
Cứ như không biết dùng từ gì để hình dung, Tom liên tục dùng từ “vô cùng” 2 lần, vẫn không nói hết câu.
Mà Đỗ Duy thì nhìn anh ta rất chăm chú, trong đầu đã liên tưởng đến hình ảnh đẫm máu đó.
Đồng thời, hắn còn đưa ra một suy đoán táo bạo.
Hôm qua, sau khi Elsa tiếp xúc với mình, ác linh kia cũng không biết vì nguyên nhân gì lại để mắt mình. Sau đó có lẽ sức mạnh của nó đã đạt đến cực hạn, cho nên mới ra tay giết người.
Xác suất ác linh chuyển đổi mục tiêu rất cao, nhưng dựa trên điều kiện tiên quyết là người bị ám trước đó phải chết.
Lúc này, cảnh quan Tom dừng lại, nhìn Đỗ Duy hỏi: "Quay lại chủ đề của chúng ta, Cô Elsa đã nói gì với anh?"
Đỗ Duy nhìn anh ta nói: "Anh tin trên thế giới này có ác linh không?"
Tom lắc đầu: "Bác sỹ Đỗ Duy, anh nên hiểu tôi muốn điều tra nguyên nhân tử vong của cô Elsa, chứ không phải nghe anh kể chuyện ma trước khi đi ngủ."
Đỗ Duy cười cười: "Đây chính là điều cô ấy nói với tôi. "
...
Tom đã chọn trầm mặc...
Sau đó, hai người xuống xe, kết thúc cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
"Ừm, dù sao cũng cảm ơn sự hợp tác của anh, anh Đỗ Duy, đúng rồi, anh thực sự không muốn mời tôi lên nhà anh ngồi một chút sao?"
"Không không, thế thì không ổn lắm đâu."
Trước khi đi, Tom để lại danh thiếp của mình.
Đỗ Duy tiện tay nhét tấm danh thiếp vào trong ví, như thường lệ bước đến trước cửa nhà mình.
Lúc này, người hàng xóm bên cạnh mới mở cửa bước ra, sau khi nhìn thấy Đỗ Duy, cứ như thấy thứ gì rất đáng sợ, thân thể cứng đờ.
"Chào... chào anh, bác sỹ Đỗ Duy, quầng thâm mắt của anh hơi sâu đó, anh ngủ không ngon à?"
Đỗ Duy quay đầu nhìn người kia, hàng xóm là một em gái lai da trắng, làn da mịn màng, dáng người thon gầy, gương mặt rất xinh đẹp, cằm V-line quyến rũ. Theo quan điểm thẩm mỹ của hắn, em gái này quả là một mỹ nhân.
"Chào em, Roy, em định đi chơi xa sao?"
Ánh mắt của Đỗ Duy nhìn vào chiếc vali màu đen mà Roy đang kéo, chiếc vali này rất lớn, có thể chứa vật cỡ khoảng 1 mét vuông. Nhìn chiếc vali ước chừng rất nặng. Tuy nhiên, nếu chỉ chứa quần áo và các vật dụng khác, một phụ nữ trưởng thành vẫn đủ sức nhấc lên.
Roy gật đầu mỉm cười, đôi mắt xanh mọng nước vô cùng chói mắt: "Anh đoán không sai, em đã mua 1 vé đến Sikelin, chắc sẽ ở lại đó 1 tuần, giờ em phải đi. Thành phố sắp có mưa lớn, không thích hợp để ra ngoài."
Nói xong, Roy cố sức kéo vali đen lên một chiếc xe taxi.
Đỗ Duy đưa mắt nhìn bóng Roy rời xa, sau đó lộ vẻ suy tư: Chiếc vali này có vẻ hơi nặng...