Dịch: Hoàng Hi Bình***
"Á..."
Khi cánh cửa đóng lại, một cô gái trong nhóm 4 người, mặc quần jean, áo phông bó sát kêu lên một tiếng. Cô nàng bị giật mình vì tiếng đóng cửa đột ngột kia.
Đỗ Duy quay đầu lại nhìn cô nàng, làn da hơi vàng, tóc nhuộm màu hồng, gương mặt không quá thon nhọn, mũi cũng không cao, chắc là con lai.
"Hét nhỏ thôi."
Hắn cau mày nói, rồi đi về phía trước.
Trước khi hắn đến đây, đã có khá nhiều du khách bước vào
Ngôi nhà kinh dị.
Hoảng loạn và sợ hãi là thức ăn tẩm bổ cho ác linh.
Rõ ràng, hiện giờ toàn bộ
Ngôi nhà kinh dị đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Annabelle. Hắn không muốn những người này la hét và gây rắc rối thêm nữa.
Cô nàng nghe vậy, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, muốn phản bác. Nhưng cô cảm thấy hành vi vừa rồi của mình thật đáng xấu hổ, không biết làm sao để lấy lại mặt mũi.
"Bỏ đi, mặc kệ hắn, người xách balô này thật quái dị."
Một cô gái khác vỗ vai cô nàng, nói thêm vài câu với Bob và những người khác, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Mà lúc này, Đỗ Duy đã đi trước họ một bước và đến điểm tham quan đầu tiên của
Ngôi nhà kinh dị.
Đây là một ngôi nhà gỗ một gian được xây dựng theo theo phong cách Nhật Bản, vì không gian eo hẹp nên nó chỉ có diện tích bằng một nửa ngôi nhà bình thường.
Bởi vì cách bài trí khá lỗi thời, nên trông rất sơ sài, cửa sổ và nóc nhà phủ đầy mạng nhện có hiện tượng hư hại trên diện rộng. Vách tường thì cố tình phủ một thứ gì đó giống như máu người, hiện ra một màu nâu đen gai mắt, y hệt nấm ngoài da.
Bên cạnh treo một tấm biển, với những ký tự đẫm máu-
Nhà ma kinh hồn.
Đỗ Duy đứng trước ngôi nhà ma, mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt thì rất nghiêm túc.
Cũng không phải do hắn sợ hãi trước cảnh tượng kinh khủng được cố tình tạo ra này. Mà là vì, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn khác.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, ngôi nhà ma kiểu Nhật trước mặt hoàn toàn thay đổi.
Tuy tràng cảnh được nhân tạo không thay đổi gì, nhưng cảm giác tổng thể lại đè nén và u ám hơn, đặc biệt là trên sàn nhà được lát bằng tấm nệm tatami trong
Nhà ma kinh hồn ...
Trên tấm tatami đó, Đỗ Duy nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt trang điểm trắng bệch, ẩn mình trong bóng tối, đang ngẩng đầu nhìn lên phía trên...
Quỷ Nhãn không phải là nhìn xuyên qua vật cản, mà nó là một kiểu “nhìn”, nhìn thẳng mặt ác linh.
Nói cách khác... nó không phải là con người.
Nhưng nghĩ đến đây, Đỗ Duy lại thấy khó hiểu.
Những ác linh mà hắn từng chạm trán trước đây, khi ở trạng thái Quỷ Nhãn, đều có thể nhìn thấy mình, phát hiện ra mình...
Nhưng thứ này... lại không có phản ứng gì…
"Là linh hồn sao?"
Đỗ Duy nhớ đến phần giới thiệu về những ác linh, trong cuốn sách do Cha Tony đưa cho.
[Ác linh có trí tuệ, mục đích, khả năng giao tiếp. Một số tồn tại ở hình thái thấp hơn, chúng tôi gọi là linh hồn. Thực ra, chúng tôi luôn nghi ngờ rằng linh hồn sau khi trải qua biến hoá nào đó, sẽ trở thành một ác linh mới]
[Yếu hơn, đơn giản hơn, linh hồn chỉ có tà ác, nhưng độ nguy hiểm không hề yếu]
Thế còn nhân viên làm việc đâu hết rồi?
Đỗ Duy mơ hồ có một ý nghĩ trong đầu, nhưng hiện giờ không đủ thông tin, hắn không thể đưa ra kết luận.
Đúng lúc đó, nhóm 4 người của Bob cũng đến
Nhà ma kinh hồn kiểu Nhật này.
Nhìn Đỗ Duy vô cảm đứng yên tại chỗ, cô nàng lai trước đó bị làm cho bẽ mặt cười khẩy một tiếng, cô cảm thấy mình đã lấy lại được chút ít danh dự.
"Anh giai, đã đến nhà ma, sao lại đứng ngoài không chịu đi vào?"
Nói xong, cô nàng lai nhún vai, bước vào trước và nói: “Anh giai sợ sao? Nếu đúng như vậy, em nghĩ anh giai sẽ không phiền nếu em vào trước thay anh trải nghiệm?"
"Ha ha... Lisa, tớ đoán anh ta không phiền đâu."
Bob cũng cười theo, gã không có ác ý, chỉ là tuổi trẻ thường bốc đồng và thích thể hiện mình.
Đỗ Duy quay đầu lại, không cảm xúc liếc nhìn bọn họ. Chẳng hề để ý, thay vào đó là nhìn cô gái tên Lisa bước vào ngôi nhà ma ám, và muốn ngồi trên tấm thảm tatami.
"Nếu anh là em, anh sẽ không ngồi lên thứ đó."
"Sao?" Lisa vô thức quay đầu lại, cũng đã ngồi lên thảm, ngạc nhiên nói: "Tại sao? Đây là một trong những hạng múc trải nghiệm trong
Ngôi nhà kinh dị. Có nhân viên đóng giả làm ma dưới tấm thảm tatami này."
Khác với Đỗ Duy, họ biết khá rõ
Ngôi nhà kinh dị này, cũng nắm được đại khái tình huống.
Tuy nhiên...
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy lại nhìn thấy linh hồn có khuôn mặt trang điểm trắng bệch dưới tấm nệm tatami. Như thể nhận được tín hiệu nào đó, nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái, độ cong ngày cảng lớn, như sắp rách ra đến nơi, vươn tay tóm lấy thứ ở phía trên.
Cô nàng hoàn toàn không nhìn thấy thứ đó, thay vào đó, cô gõ vào tấm nệm và tự nói với chính mình: "Chuyện gì vậy cà, không có nhân viên? Hay là hạng mục trải nghiệm này bị hủy?"
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí có chút nhàm chán.
Tuy nhiên, ngay sau đó!
Một đôi bàn tay vô hình nắm lấy chân cô, nhưng giây tiếp theo, nó dường như cảm nhận được điều gì đó, bèn bỏ tay ra.
- Á....
Lisa, cô nàng lai hít vào một hơi, cơn ớn lạnh rùng mình bò dọc từ dưới chân lên tới sống lưng khiến cô nổi da gà khắp người.
"Thứ gì vậy?"
Cô nàng nhanh chóng đứng dậy, đôi chân run lẩy bẩy vì sợ hãi, gương mặt ngập tràn hoảng hốt.
"Cậu có sao không?"
Bob nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, gã bước tới và kéo cô lại.
"Vừa rồi, mắt... mắt cá chân của tớ dường như bị nắm lấy, như thể... thể đôi tay của người chết."
Lisa lôi Bob chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ, từ xa nhìn vào tấm nệm tatami, mặt mày tái mét.
"
Nhà ma kinh hồn này có chút ma quái. Tớ nhớ trước đó đã nghe giới thiệu, dưới tấm nệm tatami có một nhân viên trang điểm ma quái. Chỉ cần ai đó ngồi lên, cô ấy sẽ kéo tấm nệm ra và hét lên để dọa... nhưng hồi nãy... …rất khác."
Bob nói: "Đó có thể là một phương pháp dọa ma mới, cậu đừng ngạc nhiên,
Ngôi nhà kinh dị làm gì có ma thiệt."
"Ừ... Vậy sao?"
Lisa bình tâm lại đôi chút, thầm đồng tình với câu nói này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó ma quái. Khi nãy cô không hề nhìn thấy thứ gì, nhưng lại cảm thấy cổ chân của mình bị một đôi tay nắm rất chặt.
Thậm chí cô còn cảm thấy rằng đôi tay đó muốn lôi tuột cô xuống.
Đôi nam nữ còn lại trong nhóm cười nói: "Có thể anh nhân viên nào muốn chọc cậu. Nên nhân lúc cậu không chú ý, bất thình lình túm lấy chân cậu thôi, có gì đâu.""
“Có lẽ vậy, dù sao thì tôi cũng đâu có bị hù.” Lisa gật đầu giả vờ thờ ơ và nói: “Tớ chỉ chưa sẵn sàng… chỉ là…”
Nghe vậy, Đỗ Duy cười nhạo nói: "Nếu anh là em, anh sẽ lập tức rời khỏi
Ngôi nhà kinh khủng này, đi càng xa càng tốt."
Lisa cáu kỉnh nói: "Tại sao lại là anh, tự anh không dám tới đó, có thể bớt nói mấy câu châm chọc được không. Còn nữa, tôi cũng tặng lại câu này cho anh, đề nghị anh tránh thiệt xa bọn tôi."
Cô lại lắc đầu nói: "Còn nữa, anh giai à, anh có biết không? Đối với một phụ nữ, hành vi của anh vô cùng khiếm nhã."
"Anh không nói đùa với em,
Ngôi nhà kinh dị này thật sự có ma. Nếu em ở lại đây, có thể sẽ chết!"
"Chúng tôi cũng không nói đùa với anh, anh đi đi, ở đây không ai muốn dính dáng gì tới anh, bởi vì anh rất thô lỗ!"
"Ok, nếu đã vậy, thì cứ làm như em muốn."
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn 4 người kia, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, xoay người bỏ đi.
Hắn đã nói những gì nên nói, nhưng bên kia không chịu nghe, hắn không có nghĩa vụ phải làm điều gì đó.
Không có quy tắc nào như vậy trong bộ luật Người Đuổi Quỷ của giáo hội...