Dịch: Sunsh1ne
Biên: Hoàng Hi Bình***
Trong phòng, James đang lơ lửng cách mặt đất khoảng 50cm, mặt đỏ bừng, tay ôm lấy cổ, gần như sắp chết ngạt.
Còn Harry thì bị ác linh Đỗ Duy túm cổ áo, giơ lên cao.
Lúc này, nụ cười trên mặt ác linh Đỗ Duy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng cặp mắt lại đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu trông vô cùng dữ tợn.
Trong suốt quá trình này, hành vi của hắn luôn mang theo vô cùng lịch lãm. Nếu bỏ qua tất cả sự bất thường, thì thật sự nhìn rất có phong cách của một quý ông.
Đột nhiên...
Nụ cười trên mặt Đỗ Duy bỗng nhiên ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau.
Không biết từ bao giờ, Homill đã mở ba lô và lấy ra chiếc mặt nạ đầy các vết nứt, ngoại trừ hai cái lỗ ở vị trí của đôi mắt, thì chiếc mặt nạ không hề có ngũ quan.
“Mày muốn đeo cho tao cái mặt nạ này sao? Nhưng tao không thích vậy.”
Ngay sau khi giọng nói đó vang lên, James nặng nề ngã trên mặt đất, hai mắt lồi ra, mặt đỏ bừng vì sung huyết, ôm chặt cổ thở dốc, cơn đau do thiếu oxy khiến đầu óc ông ta gần như trống rỗng, không cách nào có phản ứng tiếp theo.
Harry so với ông ta còn vật vã hơn, bị ác linh Đỗ Duy thô bạo ném đi như thể ném rác, đập mạnh vào tường, cẳng tay và khuỷu tay lập tức bị gãy gập, cong vẹo.
“F*ck...Tay của tôi...”
Ngay sau khi Harry ngã xuống đất, cơn đau do trật khớp từ cánh tay mang đến anh ta đau đến mức phải há miệng gào to, không còn vẻ bình tĩnh tỉnh táo như trước.
Mà cái bóng vẫn luôn đứng trước cửa bắt đầu di chuyển về phía James, đối mặt với ông ta. Mục tiêu hàng đầu của nó vẫn luôn là Đỗ Duy, nó là ác linh lì lợm nhất, và cũng là kẻ muốn giết Đỗ Duy nhất.
Nhưng nó không hề có ý định bỏ qua cho những mục tiêu khác.
Annabelle bên trong chiếc tủ treo tường cũng khẽ run lên.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, kim của đồng hồ cổ treo tường cũng bất chợt dừng lại.
Annabelle khôi phục lại vẻ yên tĩnh, cái bóng cũng ngừng di chuyển, ảm đạm đứng trước cửa.
Còn ác linh Đỗ Duy thì cũng không thèm để ý đến những điều này, mà đang ung dung cất bước đi về phía Homill.
“Tao sở hữu ký ức, tính cách và hành vi logic của Đỗ Duy, mày nghĩ rằng mình có cơ hội để đeo cái mặt nạ đó cho tao? Tao còn cảm nhận được nỗi sợ hãi của mày đấy.”
“Mày hoàn toàn không biết gì về tao, cho nên mày chắc chắn thất bại.”
Ác linh Đỗ Duy lạnh lùng nói, theo mỗi bước đi của hắn, cảm giác áp lực dồn nén vào lồng ngực khiến người ta nghẹt thở ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Homill gần như không thở được.
Mặc dù đang cầm chiếc mặt nạ trong tay, nhưng đúng như ác linh Đỗ Duy đã nói, cô hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Homill vẻ mặt tràn đày lo lắng, ánh mắt xẹt qua người đàn ông đang tiến về phía mình, cắn răng nói: “Tuy tao không biết gì về mày, nhưng có một người còn hiểu rõ mày hơn là chính mày.”
Ác linh Đỗ Duy vô cảm nhìn cô, ánh mắt càng thêm đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Mày dựa vào cái gì? Vào cái thằng Harry vừa đứng lên, định nhặt sợi dây thừng sao, hay là lão già James sắp lấy vật phẩm dùng để đối phó The Nun ra? Tao là ác linh, cũng là Đỗ Duy, bây giờ mày có thể chết được rồi.”
Ngay khi vừa nói dứt câu, ác linh Đỗ Duy đã dừng lại cách Homill khoảng 1 mét, ở khoảng cách đủ để đảm bảo sẽ không bị đeo mặt nạ.
Sau đó hắn duỗi cánh tay phải hướng về phía cổ của Homill.
Sức mạnh của ác linh siêu thực, trong hoàn cảnh bình thường, ngoại trừ Người Đuổi Quỷ thì người bình thường không hề có khả năng phản kháng, chỉ có thể yên lặng chờ chết.
Nhưng đúng vào lúc này, Homill bỗng nhiên mở miệng và nói: “Ngày 16 tháng 2.”
Đây là lời mà Đỗ Duy từng nói với cô, vào tình huống xấu nhất, khi không còn biện pháp nào khác để khống chế “mình”, thì đây là biện pháp cuối cùng.
Đây là cái hố lớn mà Đỗ Duy đã đào sẵn vào thời điểm khoác nhân cách Đỗ Duy cho ác linh.
Và bây giờ, ác linh đã rơi xuống hố.
Ngay sau đó sắc mặt của ác linh Đỗ Duy lập tức thay đổi, vẻ mặt méo mó, ôm chặt lấy đầu, trong mắt ngập tràn vẻ phẫn nộ và giận dữ, đau đớn gào thét.
Những ký ức bị Đỗ Duy chôn giấu, hoàn toàn bị khơi dậy, giống như một quả bom đã phát nổ.
Khi tâm hồn của một người bị tổn thương nghiêm trọng, chẳng hạn như cảm xúc hoặc một số cảnh tượng máu tanh dã man nào đó, chức năng của cơ thể con người sẽ buộc kẻ đó quên đi những ký ức này.
Nếu trong tình huống, ngẫu nhiên gặp phải những chuyện tương tự, phần ký ức này sẽ được đánh thức một lần nữa.
Đối với một bác sĩ tâm lý, để lựa chọn quên đi một số ký ức tồi tệ, là chuyện quá đơn giản.
Giờ phút này, ác linh bị khoác lên nhân cách của Đỗ Duy đang phải chịu những ký ức tồi tệ đó, nó thậm chí đủ để huỷ hoại một người bình thường.
Điều quan trọng nhất là khi nhân cách Đỗ Duy này được xây dựng, đã cố tình xoá bỏ một số ký ức.
Nói cách khác, những gì ác linh Đỗ Duy đang trải qua bây giờ, chẳng qua là...
Đại học năm 3... Ngày 16 tháng 2...Phòng giải phẫu... Cái xác quen thuộc đó...
Cơ thể của ác linh Đỗ Duy run lên, quỳ trên mặt đất, sắc thái trong đôi mắt dần dần trở nên u ám, mơ hồ biến thành màu đen, giống như khi ác linh nhập vào cơ thể của bà Mina, chỉ là chưa đến mức đó.
James và Harry thấy vậy, hai người lập tức lao tới, một người ấn thánh giá lên trán, người kia cố chịu đựng cánh tay đau đớn, dùng dây thừng trói chặt tay chân của Đỗ Duy.
Hành động của hai người đã đánh thức ác linh Đỗ Duy khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, hắn bừng tỉnh, lập tức liều mạng giãy dụa, con mắt dần trở nên đen kịt.
Homill nhìn thấy điều này, ngay lập tức đeo mặt nạ lên khuôn mặt của ác linh Đỗ Duy.
Sau đó...
Ác linh Đỗ Duy ngừng dẫy dụa, chiếc mặt nạ cứ nhất sinh ra trên cơ thể hắn, dính liền làm một.
"Mau đưa hắn vào phòng tắm."
Homill lo lắng nói, James và Harry gật đầu, kéo ác linh Đỗ Duy, lao thẳng lên tầng hai.
...
Cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Ba người bọn họ dìu ác linh Đỗ Duy đang ở chế độ chờ vào,
Trong chớp mắt, trong gương lập tức xuất hiện khuôn mặt của Đỗ Duy, với vẻ mặt vô cảm và đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn tơ máu, nhưng hắn lại tràn ngập tỉnh táo và lý trí.
Cảnh tượng quái đản này khiến James và Harry cảm thấy sởn cả gai ốc, nếu không phải trước đó Homill đã thông báo cho họ, thì không ai có thể tin được trong gương mới là Đỗ Duy thực sự.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của 3 người, Đỗ Duy trong gương đột nhiên xảy ra biến hoá. Sắc mặt của hắn lập tức trở nên dữ tợn, đôi mắt cũng hoàn toàn biến thành màu đen, cúi đầu xuống, vẻ ác độc cùng cực từ trong gương toả ra bên ngoài.
“Chuyện gì đây? Trong gương chính là ác linh?”
“Đúng vậy, tuy rằng mọi người đeo mặt nạ cho nó hơi sớm một chút, nhưng may là không ảnh hưởng nhiều đến kết quả.”
Đỗ Duy, người đang bị trói tay chân, ngẩng đầu lên nói bằng giọng điệu bình tĩnh. Sau đó quay đầu nhìn 3 người James, ánh mắt dừng lại một chút khi nhìn vào cổ họng của James và cánh tay bị trật khớp của Harry.
“Bây giờ hãy cởi trói cho tôi, rồi rời khỏi đây, tôi muốn giải quyết ác linh này.”