Corrion Dawkwe cảm thấy rằng những chuyện, cùng những người mà gã đã tiếp xúc trong cuộc đời, chưa từng có ai khiến gã ớn lạnh đến vậy.
Gã nhìn "Ngài Công tước" trước mặt, bỗng một nỗi sợ hãi bản năng hiện lên từ tận đáy lòng. Loại sợ hãi này khiến gã run rẩy, cúi đầu không dám nhìn hắn. Sự hiện hữu trước mặt cho gã cảm giác rằng bất kể đối phương có làm gì hay nói gì đi chăng nữa, thì đó cũng là một ảo giác quỷ dị.
Vào lúc này, hơn chục Hunter thuộc giáo hội đều cúi đầu.
Giữ im lặng...
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng u ám. Nhưng ác linh Đỗ Duy không thèm giả ngây, nó nhìn đám Hunter trước mặt, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ ở chỗ này trong khoảng thời gian tới."
"Tôi sẽ giải quyết chuyện của giáo phái Vidar."
"Về phần các cậu, chỉ cần chờ chuyện này kết thúc là được."
"Trừ cái đó ra, các cậu không cần làm gì cả."
Nói xong, ác linh Đỗ Duy bước ra ngoài.
Tốc độ của nó rất thong dong. Thản nhiên đi ngang qua Corrion Dawkwe, sau đó là những người khác. Mà những người này theo bản năng nhường đường, lui sang hai bên và có thái độ cực kỳ cung kính.
Mọi hành động đều theo bản năng. Tất cả mọi thứ cứ như lẽ dĩnhiên.
...
Sau khi ác linh Đỗ Duy rời đi, Corrion Dawkwe mở miệng trước, thở ra một hơi dài, sau đó đột ngột hít thở sâu, lồng ngực nhấp nhô.
Những người khác cũng vậy.
"Tại sao tôi lại sợ hãi như vậy..."
"Tôi cũng vậy, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Công tước lại cho tôi cảm giác hoàn toàn xa lạ?"
"Điều này hoàn toàn không phù hợp với thông tin mà chúng ta biết, ngài ấy bị sao vậy?"
Ai cũng không khỏi bộc lộ những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Corrion Dawkwe nghe thấy những lời này thì tái mặt nói: "Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng cảm giác mà ngài công tước mang lại cho tôi thực sự rất đáng sợ. Ngài ấy dường như hoàn toàn... hoàn toàn xa lạ với chúng ta."
Khi nói về chuyện ‘hoàn toàn xa lạ’, Corrion Dawkwe bỗng dừng lại.
Gã rất khó khăn mới phun ra câu cuối. Trong mắt gã hiện lên vẻ hoảng sợ không thể che giấu. Sở dĩ nói hoàn toàn xa lạ, không phải vì sức mạnh, mà là trực giác bài trừ dị loại.
Những người khác nghiến răng nói: "Chúng ta phải báo cáo vấn đề này với giáo hội. Hình như ngài công tước có vấn đề, vừa nãy tôi có ảo giác rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào."
"Phải báo lên giáo hội."
"Nhưng... nhưng ngài ấy rõ ràng là Ngài công tước. Nếu thật sự có vấn đề, tại sao vừa rồi không giết chúng ta, còn muốn chúng ta cứ ngồi yên bất động, để ngài ấy xử lý giáo phái Vidar?"
"Cái này... chuyện này chắc chắn không ổn. Tuy rằng công tước mà chúng ta biết có tính tình lạnh lùng, nhưng không phải máu lạnh, loại khí chất đó quả thực rất kinh người."
Họ đều đang bắt đầu thảo luận về Ngài công tước.
Tuy nhiên, họ không để ý rằng trong góc tối, một chiếc phong thư ố vàng đang lặng lẽ ghi lại mọi thứ.
Đúng...
Như ác linh Đỗ Duy đã nói, nó không bao giờ làm những việc vô nghĩa. Nó cố tình để lộ sơ hở. Ngoài trừ việc nó không thèm giấu giếm, còn có mục đích khiến người khác để lộ ra thông tin.
...
Ở nơi khác, ác linh Đỗ Duy đi trên đường phố London vào thời của nữ hoàng Victoria.
Hắn đút hai tay vào túi, đánh giá mọi thứ xung quanh.
Những người đánh xe ngựa đi qua, những phụ nữ mặc váy tutu, còn những người đàn ông mặc trang phục quý tộc đều lọt vào mắt của nó.
"Tôi đã thấy rất nhiều điều thú vị."
Khi nó nói như vậy, lại chú ý tới những công nhân cúi khom người làm việc, và cu li mệt mỏi đi ngang qua.
Sau đó, nó nói: “Đây là lần đầu tiên tôi quan sát thế giới. Tôi đã nhìn thấy mặt tốt và mặt xấu, nhưng với tôi thì mọi thứ đều là mới mẻ."
Từ đầu đến cuối, ác linh Đỗ Duy cũng không thật sự cướp đoạt được thân thể.
Sau khi hợp nhất, nó và con người tuy hai mà một.
Bây giờ nó ở đây, nó đã nhìn thấy mọi thứ.
Đầu mũi ngửi thấy mùi không khí ẩm ướt sau cơn mưa, dưới chân là con đường vững chắc.
Ác linh Đỗ Duy lấy trong túi ra zippo, và điếu thuốc.
Ngọn lửa đỏ rực toát lên vẻ lạnh lẽo u ám. Điếu thuốc đã được châm lửa. Ác linh Đỗ Duy nhấp một ngụm, sau đó cau mày ném xuống đất.
"Tôi không thích cái mùi này. Giống như tao không thích thế giới."
Ác linh Đỗ Duy bước vào trong đám người. Dưới bầu trời âm u, bóng dáng của nó nhanh chóng biến mất.
...
Thành phố London dần bị đêm đen bao phủ.
Thời đại này khác với những gì được miêu tả trong sách, bầu trời ngả vàng như thể được bao phủ bởi một lớp gạc.
Nhiệt độ xuống thấp khiến nhiều người muốn đi chơi đêm, cũng chỉ có thể khoác lên mình những chiếc áo khoác len.
Trong một con hẻm tối, đột ngột...
Truyền đến tiếng rên đau đớn, giống như bị ai đó bịt miệng.
Đi vào trong xem…
Trong bóng tối, 3 người phụ nữ dáng người nóng bỏng trong bộ quần áo dài màu đen, và đội mũ trùm kín mít.
Các ả là tà giáo đồ của Vidar.
Trong thời đại ngày nay, vì thiếu trật tự quản chế, rất nhiều người không nhận thức được sự kinh hoàng của tà giáo.
Vì vậy, ả không kiêng dè gì cả. Không khí thoang thoảng mùi máu tanh nồng nặc.
Một người phụ nữ nhỏ giọng chửi bới: "Chết tiệt, máu của con lợn này văng lên quần áo của tôi."
Có người thúc giục: "Thôi đừng than thở nữa, đem xác đi, vất vả lắm mới tìm được một kẻ lang thang phù hợp. Tối nay chúng ta không thể thiếu vật hiến tế được.”
"Thủ lĩnh Akalette đã mất kiên nhẫn rồi. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ đánh thức các Vidar."
Đối với giáo đồ của Vidar, Vidar mà họ tin tưởng là một xưng hô mang tính khái niệm.
Những điều chưa biết, và đáng sợ đều được các ả xếp vào các Vidar.
Có thể hiểu là niềm tin của các ả thật điên rồ, dễ dàng đi đến cực đoan.
3 tà giáo đồ ngừng nói, bọn họ chia nhau làm việc rõ ràng, nhanh chóng bỏ một cái xác bẩn thỉu trên mặt đất vào trong bao tải.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ lên tiếng đầu tiên cảm thán.
"Mau nhìn, cái quái gì vậy?"
Cô chỉ vào góc tối nhất của con hẻm, trong bóng tối thấp thoáng hai ngọn đèn đỏ ực như máu. Hai người còn lại nhìn theo hướng cô chỉ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Ác linh?"
"Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng lúc trước nó không có ở đó."
Dù nói như vậy, nhưng cả 3 không hề hoảng hốt, thời đại Victoria không chỉ là thời kỳ đỉnh cao của giáo hội mà cũng là thời kỳ đỉnh cao của các tôn giáo khác.
Một trong số họ lấy ra một con dao găm. Đồng thời, người này còn tiến vào trạng thái ác linh hoá.
Nhưng giây tiếp theo, gương mặt của cô trở nên xấu xí vô cùng.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cô nhìn thấy một Cái Bóng có hình người, với đôi mắt vằn vện đang mở to ác độc nhìn ả.
Ngoài ra, Cái Bóng đang cầm 2 con dao sắc nhọn, cùng 1 quả bóng bay màu đỏ buộc quanh cổ.
Trong quả bóng bay đó có hình dáng của một con mắt.