Ngày 8 tháng 7.
Ngày này là một ngày rất đặc biệt với giáo hội.
Là giám mục trẻ nhất của giáo hội, nhưng đã bị đuổi khỏi giáo hội không lâu sau khi lên chức.
Vụ việc này gây náo động cả giáo hội.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Họ chỉ biết rằng Đỗ Duy đã trở thành nỗi ô nhục với giáo hội.
Mà ở nhiều thành phố, những người có liên quan đến Đỗ Duy đều lộ ra vẻ mặt phức tạp sau khi nhận được tin tức.
Homill là cháu gái của James, và là Người Đuổi Quỷ đầu tiên tiếp xúc với Đỗ Duy.
Giờ cô ấy là một thành viên của Sở Thẩm Phán.
Đỗ Duy là cấp trên trực tiếp của cô.
Harry thì ở bên cạnh.
"Anh ấy là nỗi sỉ nhục của giáo hội, những người đó đang suy nghĩ gì vậy? Chắc chắn có hiểu lầm!"
Homill lựa chọn tin tưởng Đỗ Duy.
Harry cũng bình tĩnh nói: "Anh ấy là người đàn ông đáng tin cậy nhất mà tôi từng thấy, không bao giờ sợ bất kỳ nguy hiểm nào. Lúc nào cũng đi đầu, làm sao một người thánh thiện như vậy lại có thể phản bội giáo hội."
...
Tại Twilight.
James cũng nhận được tin tức về sự phản bội của Đỗ Duy từ giáo hội.
Y đăm chiêu đứng trước cửa giáo đường, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài.
"Đỗ Duy, đây không phải là việc cậu sẽ làm. Cậu gặp rắc rối gì sao?"
Mặc dù James và Đỗ Duy không tiếp xúc nhiều.
Nhưng hai người rất có duyên.
Nếu không có Đỗ Duy, y đã gia nhập Sở Tài Phán, thậm chí trở thành người thay thế cho Hunter Alvin Dawkwe.
Tuy nhiên, nếu không có Đỗ Duy, không bị ác linh Đỗ Duy ảnh hưởng trong suốt một khoảng thời gian, y có thể đã chết khi ở thành phố Massas.
Càng không thể trở thành Hunter.
Thật ra y rất ngưỡng mộ Đỗ Duy.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn tin tưởng cậu, Đỗ Duy."
Vào lúc này,Ryan tức giận đi ra ngoài: "Nô lệ James, mới sáng sớm mày đứng đơ ở đây làm gì? Mày còn nói cái gì luôn tin tưởng chủ nhiệm Đỗ Duy của tao, mày xứng gọi tên của ngài ấy sao?"
"Chủ nhiệm của tao là một quý tộc, mày là nô lệ, đừng có mà bấu víu quan hệ."
James không khỏi rùng mình khi nghe điều này.
Y quay đầu nhìn Ryan, hừ lạnh: "Ryan, tao nhịn mày lâu rồi. Nếu không phải vì Đỗ Duy, tao đã dạy cho mày một bài học."
Ryan khinh thường phun một cục đờm: "Ai ui, mày còn giả vờ trâu bò với tao hả? Nam tước Ryan tao hôm nay sẽ dạy mày cách làm nô lệ."
James chế nhạo, tay phải của y đã hoàn toàn lành lặn, băng đã được tháo ra.
Mặc dù, trong số Hunter của Twilight thì hắn cũng không mạnh lắm.
Nhưng dạy thằng bệnh tâm thần như Ryan chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ.
Nghĩ đến đây, James vươn tay và siết chặt vai của Ryan.
"Mày yên tâm, nể Đỗ Duy, tao sẽ không làm đánh mày bị thương, mà chỉ giúp mày mở não ra, để mày không mắng nhiếc và ghê tởm tao mỗi ngày."
Nhưng ngay sau đó, James cảm thấy cảnh tượng trước mặt lập tức bị đảo lộn.
Rầm.
Hắn ngã mạnh xuống đất.
Ryan vẫn duy trì tư thế cũ, xua tay bất cần.
"Vậy thôi sao?"
"Dạy tao cách làm một người?"
"Ryan tao là người bất khả chiến bại tại Bệnh viện Tâm thần Hill!"
Sau đó, Ryan đạp lên mông của James, nhổ nước bọt lên đó.
"Đừng có giả trâu trước mặt tao. Mày nợ tao 20 tỷ, cả đời mày phải làm nô lệ cho tao, bớt láo đi con trai."
James chịu đựng cơn đau, chất vấn Ryan: "Mày mạnh như vậy từ khi nào? Trước đây mày không phải là bác sỹ sao? Không, mày bị bệnh tâm thần..."
Ryan khinh thường nói: "Đm tao là nam tước, mày có biết quý tộc không? Mày là nô lệ, chúng tao không cùng đẳng cấp, mày có thể đánh thắng tao sao?"
...
Emily, người đứng đầu Vodun ở New York, đang cảm thấy không thoải mái.
Giờ cô ấy đang ngủ với Tom.
Không phải chỉ vì cắm một cây đinh bên Đỗ Duy sao?
Nhưng Đỗ Duy đột ngột rời khỏi giáo hội.
"Tôi dường như lỗ nặng..."
"Nhưng Tom thật sự là người tốt, hài hước hơn những người đàn ông mà tôi đã gặp, anh ấy hiểu rất rõ ham muốn của tôi."
"Anh ấy cũng nói rằng chỉ yêu mình tôi."
"Đàn ông tốt như vậy không có nhiều, cứ để như vậy đi, dù sao anh ấy cũng đã gia nhập Vodun, tôi tin dù bề trên biết được, cũng sẽ không nói gì."
"Dẫu sao Tom cũng là người đứng đầu cảnh sát thành phố New York."
...
Tất cả các tổ chức tôn giáo ít nhiều đều bị ảnh hưởng vào ngày này.
Mà trực tiếp nhất, chính là Vanity.
Trên một hòn đảo ở Châu Âu. Nó thuộc về một gia tộc cổ xưa, và là tài sản riêng của họ.
Nhưng đồng thời, gia tộc cổ xưa này cũng là một thế lực của Vanity.
Có rất nhiều tòa nhà trên đảo theo phong cách Gothic đặc trưng.
Tại một trong những tòa nhà hình vuông bốn tầng khổng lồ.
Tầng bốn trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn hội nghị lớn.
12 thành viên của Vanity đều ngồi ở trên bàn hội nghị, họ đang thảo luận về một thứ.
"Giáo hội đã cắt đứt với người đàn ông tên Đỗ Duy, nhưng chỉ ở bề nổi."
"Ít ai biết rằng hắn thực ra là Hunter cốt cán của giáo hội."
"Hơn nữa, hắn không bình thường như người ta tưởng. Hắn và Matthew là người cùng thời đại, chỉ là đã mất gần hết sức mạnh và trí nhớ."
Kẻ vừa nói là nằm vùng mạnh nhất của giáo hội, ngài Phelan.
Và tên của hắn trong giáo phái phù phiếm cũng là Phelan.
Nhưng không ai biết thân phận thực sự của lão.
Địa vị của lão trong Vanity không hề thấp, nhưng thực lực cũng không phải mạnh nhất, chính xác mà nói, ngoại trừ Mercer, những người khác đều rất thần bí.
Không ai biết sức mạnh của kẻ khác.
Lúc này, có người nói: "Có phải cùng thời với Matthew, thời đại Victoria không? Thời đại đó quả thật có rất nhiều Hunter đáng sợ, không thua kém bất kỳ ai trong chúng ta."
Vanity trừ người đã bị Ryan Hamel giết chết, mỗi người đều có một chiếc mặt nạ trụ cột, mỗi chiếc mặt nạ đều chứa một ma linh.
Hơn nữa còn có cả sức mạnh của Ma Thần.
Họ cũng đã bước qua cổng địa ngục.
Người nọ suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Vậy hắn là ai? Anh có thể tìm được không?"
Phelan thờ ơ nói: "Là ngài Công tước."
Vừa nói xong, mọi người đều ngẩng đầu nhìn hắn.
Một trong số họ có ánh mắt rất lạ t.
"Ngài Công tước... ha ha, Đỗ Duy chính là Công tước? Thật là thú vị..."
Phelan nhìn hắn: "Gascoigne, anh biết vị Công tước này?"
Người đàn ông tên Gascoigne lạnh lùng nói: "Không, tôi chỉ mới nghe nói về hắn. Không phải Mercer từng tiếp xúc với hắn sao, hắn cũng đồng ý gia nhập Vanity, vậy hãy để hắn gia nhập."
"Dù sao cũng cần bổ sung vị trí còn thiếu."
Mercer, người đang ngồi ở một góc bàn hội nghị nghe thấy điều này, bèn nói: "Tôi sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ."